③⑥

1.6K 143 22
                                    

Viên đạn bắn thẳng vào hông cậu.. Cậu bất ngờ ngã xuống người phụ nữ phía trên hoảng hồn đỡ cậu dậy nước mắt rơi lả chả..

Tuấn Tài :Lão già khốn khiếp..

Tuấn Tài : phía Bắc có năm chiếc tàu ..đang đợi ..bác hãi đến đó..

" nhưng ..còn con ta không thể đi một mình được"

Tuấn Tài : yên tâm.. Bác không cần lo cho con, mau đến đó đi con sẽ đến đó sao ..con trai bác cũng đang ở đó đấy

" con.. con là ai.. sao lại cứu ta ,còn biết ta có con trai"

"Con sao? Con chỉ là một sao chổi nhỏ rơi nhầm xuống trái đất. Phan Tuấn Tài"

Nói rồi cậu đứng dậy đẩy mạnh người phụ nữ lên phía trước thúc giục bà đi..
Đợi bà đi thật sự.. nụ cười trên môi biến mất con ngươi đen lái đầy chỉ máu quay đầu lại nhìn lão ta.. bàn tay nắm chặt con dao .Tiến gần đến..

Tuấn Tài : có muốn biết tại sao tôi lại dùng dao với ông không..

" súng ống thì lẹ quá.. ông không thể cảm giác được từng cảm xúc nhỏ này được ông hiểu chứ?"

Con dao lướt nhẹ lên động mạch của ông ta, lúc nãy khi đâm ông ta có chút lệch nên vẫn chưa trúng tim bây giờ có nên dứt điểm luôn không đây..

Tuấn Tài : gia đình tôi tang nhà nát cửa cũng là ông gây ra.. chị Nhạc Hy chết cũng là do ông ..ngay cả người vợ cùng đứa con trai của mình ông cũng muốn giết ..không bằng cả súc sinh, tôi không hiểu sao ông trời lại để ông sống đến bây giờ mà vẫn không gặp quả báo..

" Nhâm Mạnh Dũng không dám giết ông là vì.. Ông là cha của anh ấy, vậy thì tôi thay anh ấy làm điều này ..đồng thời cũng thay cho mẹ tôi giải oan, yên tâm.. Tôi sẽ cho ông chết một cách nhẹ nhàng.."

Không chần chừ con giao nhẹ nhàng cứa từ cổ ông ta xuống ông ta bắt đầu hấp hối máu chảy ra một nhiều.. tay chân đều bị cậu cắt đứt hết trơn.. ánh mắt lão trợn lên, nhìn cậu đầy căm thù và chặt khuất phục.. cuối cùng cũng chết. Cái chết này rất ư là nhẹ nhàng rồi, cậu ngồi đó ngắm nhìn tác phẩm mình làm nên trong lòng cũng nhẹ nhàng hơn trước.. đúng dậy ..ôm vết thương ngang hông nặng nề bước đi ..càng đi mắt cậu càng mờ dần hơn trước.. chân không thể nào trụ nổi ,máu cứ liên tục chảy ra càng khiến cậu kiệt sức..

Cậu ngã xuống gượng tựa ngồi vào gốc cây to lớn ánh mắt nhìn lên ngắm bầu trời xanh kia..

Tuấn Tài : không sao.. có thể chết dưới bầu trời xanh đẹp thế này cũng đủ mãn nguyện rồi..

" một đêm ,một ngày, một năm, một đời.. không có biến cố xung đột gay gắt ấy chắc có lẽ em và anh đã và đang hạnh phúc bên nhau rồi nhỉ.."

Tuấn Tài : ước gì đây là giấc mộng anh nhỉ ..để khi tỉnh lại em không phải lưu luyến bất cứ thứ gì cả

" Nhưng đáng tiếc một điều, chỉ cần yêu là em đã thua anh rồi.."

" em yêu anh ..câu cửa miệng thật lòng của em liệu anh có muốn nghe không"

Tuấn Tài :Nhâm Mạnh Dũng






























[Chuyển Ver 1802] Nhâm Tổng! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn. Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ