③:...?

2.5K 137 7
                                    

2 tháng sau..

Thành phố Seoul..

Tại cửa một khách sạn lớn..âm thanh nặng nề phát ra từ cánh cửa làm bằng hợp kim đắt tiền bổng mở ra..Nhâm Mạnh Dũng ..hắn mặt một bộ âu phục đen..ánh mắt lạnh lùng cùng khí thế bức người vẫn không hề thay đổi..vẫn ngạo nghễ đứng trước mọi người.. từng bước một bước ra khỏi chiếc siêu xe đắt tiền đó..

"LÃO ĐẠI"

Hơn chục người đứng khom lưng 90 độ cũng kính hắn..dường như..cả ông trời cũng bị chấn động theo ..hắn đứng ở đầu hàng..hơi hạ cặp kính xuống..nhẹ giọng nói..

Mạnh Dũng :các người 2 tháng qua chắc vất vả rồi nhỉ?

...:không, đây là việc chúng tôi nên làm..

Mạnh Dũng :Nên làm? Dĩ nhiên là việc các người cần làm rồi.. nhảm nhí.. lui ra hết đi..

Ây da ..thật đáng sợ..chất giọng nhẹ nhàng bây giờ đã trở thành một con ác quỷ rồi
...đây chắc hẳn là con ác quỷ trong truyền thuyết hay sao..Không.. NGƯỜI NÀY CÒN LỢI HẠI HƠN THẾ..

Mạnh Dũng :Duy Cương .. Đi thôi..

Không nói gì nữa, hắn cùng Lương Duy Cương đi lên căng hộ đắt tiền phía trên cùng khách sạn.. tới nơi.. Hắn ung dung khoái lạc trong phòng ngủ... thả mình xuống giường, hắn lại ngẫm nghĩ gì đó..chất giọng lạnh nhạt cất lên.

Mạnh Dũng :Duy Cương ..cậu còn nhớ người con trai kia không?

Duy Cương :ý lão đại là người con trai 2 tháng trước ở bar sao

Mạnh Dũng :Không sai..

Duy Cương : còn nhớ..

Mạnh Dũng : mau tìm cậu ta cho tôi.. Nhất định phải bắt sống và đem đến trước mặt tôi..nhớ kỹ..là bắt sống.

Duy Cương :Ngay bây giờ hay ngày mai..

Mạnh Dũng :Ngày mai..để cho cậu ta yên ổn đêm nay đi..

Duy Cương :Được..

Ngày hôm sau...

"Xoảng "

Ả: Này..cậu phục vụ cái kiểu gì vậy hả ..làm ướt hết bộ váy đắt tiền của tôi rồi nè..

Tuấn Tài :này vị tiểu thư xinh đẹp.. Cô nên xem lại mình đi.. Là do cô gạt chân tôi..nên nước mới hất đổ vào người cô..bây giờ cô còn ở đó mà đổ lỗi cho tôi

Ả:Cậu..cậu còn dám trả treo..

Tuấn Tài :Cô là cái thá gì mà tôi không dám..

Người phụ nữ đối diện kia tức điên lên ..hèn hạ đến nổi kêu cả quản lý ra..bắt ép phải đuổi việc Tuấn Tài ngay lập tức.. Thật là.. Mấy người có tiền..muốn gì mà chẳng được...

Tuấn Tài :Không cần phải đuổi..tôi tự nghĩ việc.. Tiền công lúc trước không cần trả.Đúng là xui xẻo mới gặp loại người như cô..

Cậu tức giận cởi bỏ tạp dề rồi bỏ ra ngoài, tâm trạng không tốt lại gặp loại người không đâu..đúng là xui không thể tả được.. A..khẽ vương vai

[Chuyển Ver 1802] Nhâm Tổng! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn. Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ