II.(23) The END

814 92 8
                                    


Trong một lần về quê, Sunghoon bỗng dưng tìm lại được quyển album chứa rất nhiều ảnh, trong đó có hình từ lúc bố mẹ cưới nhau, đến khi Sunghoon ba tuổi, đến khi em Hansol ra đời và nhiều hơn thế nữa. Bố mẹ cậu có thói quen như vậy. Thi thoảng vào một dịp đặc biệt nào đó sẽ đem cả nhà đi chụp ảnh, thậm chí gọi thêm cả vài anh chị em họ hàng xung quanh nữa. Quyển album bên ngoài đã sờn đi đôi chút, nhưng ảnh bên trong thì vẫn nguyên vẹn. Chỉ có màu hơi cũ. Từng bức ảnh màu cũ kĩ ép trong bìa cứng vẫn được giữ gìn cẩn thận.

Cuốn album cũ được lấp đầy dần bằng những bức hình từ lâu rất lâu cho đến cả sinh nhật thứ mười bảy của Sunghoon. Gần đây còn có thêm cả bức hình chụp vội ngày tốt nghiệp cấp ba của Sunghoon nữa.

Cấp ba của Sunghoon ấy à, để mà nói thì, cũng không phải một cái gì đấy đặc biệt cho lắm. Ba năm không ngắn không dài, mọi thứ lặp đi lặp lại theo vòng tuần hoàn, đi học, về nhà và đi học. Năm cuối cấp vật vã biết bao nhiêu cũng vượt qua rồi, không còn gì nhớ nhung hay lưu luyến. Trừ ai đó...

Bức hình chụp trong lễ tốt nghiệp có Sunghoon, Kim Sunoo, Jungwon, Jongseong, và cả Jaeyoon nữa. Ngày đó hai đứa vẫn còn dễ dàng nhìn mặt nhau như thế cơ mà. Lễ tốt nghiệp, cảm giác sao nhỉ, như thể vừa hoàn thành một cái gì đó, dù không lớn lao lắm, cảm giác sẽ được thoát ra khỏi một điều gì đó gò bó suốt ngần ấy năm, cảm giác tự do và mong chờ vào một hành trình mới đang trực chờ phía trước.

Lễ tốt nghiệp, trời nóng như đổ lửa. Đám con gái tất bật từ sáng sớm, chuẩn bị làm đẹp này nọ, vuốt ve lại tà áo dài thướt tha rồi tranh thủ chạy xuống đài phun nước chụp ảnh trước khi những đứa khác ập đến quá đông. Sunghoon cũng dậy sớm, nhưng chẳng làm gì đặc biệt ngoài mặc lại chiếc áo sơ mi như thường, có đeo thêm chiếc cà vạt màu đen trên cổ mà tối qua, Sunghoon đã mất gần hai tiếng đồng hồ để học cách thắt. Mặc áo vest vào mùa hè quả nhiên không phải một sự lựa chọn sáng suốt.

Sim Jaeyoon không cần phải dậy sớm chải chuốt, vì kiểu gì trông cậu ấy chẳng đẹp lồng lộn. Mái tóc nâu lúa mạch ấy à, có vuốt ngang vuốt dọc hay để xù ra thì vẫn thành kiểu hết. Còn nhớ vì mái tóc nâu ấy mà có lần Jaeyoon đã bị thầy quản sinh bắt vì cho rằng cậu ấy nhuộm tóc. Suýt chút nữa thì cậu ấy đã đi nhuộm đen, nhưng Sunghoon không cho.

Sau mấy tháng, chiếc chân gãy của Sunghoon cũng lành lặn như thường từ. Khi ấy đúng dịp Tết, vì cái chân gãy mà cậu không thể đi được đến đâu. Nhưng lúc tháo bột thì Sunghoon không lại không đạp xe đi học nữa dù cậu vẫn có thể làm vậy. Vì Sim Jaeyoon nói sẽ đón cậu đi học, nên Sunghoon đâm ra cũng lười biếng hơn một chút. Jaeyoon đều đều mỗi sáng đều đến đón cậu đi học dù trời mưa hay nắng, mỗi buổi tan học đều đứng một góc chờ cậu đi ra rồi cùng về. Thật ra, có người quan tâm chăm sóc như vậy cũng không tệ.

Jaeyoon đóng cọc ở nhà cậu từ tối qua, nên sáng nay không phải chờ đợi gì nữa, hai đứa tự dựng nhau dậy rồi đèo nhau xuống trường. Cổng trường cắm đầy những cờ đỏ, còn treo thêm mấy sợi duy băng đỏ trên cành cây nữa, chỉ cần nhìn thôi cũng nghe ra được cái giọng của Park Jongseong chê lên chê xuống mấy sợi duy băng và chiếc phông treo trên sân khấu rồi.

| JAKEHOON | Thơ ThẩnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ