anh sẽ tìm em ở phía bên kia mùa hạ

144 15 0
                                    

Đêm qua, Edward gặp một cậu bé.

Anh không ngờ rằng ở đây còn những đứa trẻ khác bị giam giữ như mình. Mái tóc và đôi mắt cậu mang màu sắc giống Edward. Chúng không phải những người Aryan thuần chủng với mái tóc vàng cùng màu mắt xanh. Chúng là những sản phẩm thất bại.

Edward là con ngoài giá thú của một sĩ quan SS với một người phụ nữ Châu Á. Cha anh ám ảnh cùng cực với dòng máu thượng đẳng y như những gì đế quốc đã tuyên truyền, nên Edward, với mái tóc đen và đôi mắt nâu cùng những đường nét rất đỗi Châu Á, bị coi là nỗi nhục lớn nhất cuộc đời gã. Gã không muốn ai nhìn thấy anh, và cũng không muốn anh gặp gỡ bất cứ ai. Edward bị tống vào trại tập trung Vakker Sommer(*) ở Na Uy từ năm mười tuổi, một nơi hoàn hảo để sống và để chết như một bóng ma vô danh không được ai biết đến.

Edward chẳng biết đến gì khác ngoài bốn bức tường ngày ngày vẫn giam giữ mình, cùng những khung cảnh anh chỉ có thể ngắm nhìn từ xa chứ không bao giờ được chạm đến. Bao quanh trại tập trung là những dãy núi trập trùng, những khảm rừng xanh biếc cùng những mặt hồ phẳng lặng như gương. Nhưng cảnh vật dẫu có đẹp đến mấy cũng đều hóa hư vô khi trái tim con người bị cầm tù và tâm trí họ bị đè nén bởi những nỗi đau. Edward không được phép rời khỏi trại, dù chỉ một bước. Sinh hoạt của anh chỉ gói gọn trong một căn phòng, và tòa nhà phía Đông là nơi duy nhất anh được đặt chân đến. Có những cánh cửa đóng chặt, những dãy hành lang tối om cùng những căn phòng không biết dùng để làm gì, chúng chứa chấp những người mặc đồ trắng. Và Edward thường chẳng nghe được bất cứ âm thanh nào từ những nơi đó, chúng im lặng, mờ ám và đáng sợ như đã trùm lên cả ngàn cái chết.

"Tên cậu là gì?"

Đêm nay, đứa trẻ kia lại tới. Edward cuối cùng cũng có cơ hội hỏi cậu câu đó.

"Brett, Brett Yang" Người kia nhẹ nhàng đáp "Thế còn anh?"

"Tôi là Edward"

"Không có họ sao?"

"Cha tôi không muốn có một đứa con như tôi, nên ông ấy từ chối trao đi tên họ của mình"

Cậu sau đó đã hỏi Brett về quê hương và gia đình của cậu, đó là lần đầu tiên Edward biết đến những miền đất xa xôi mà không phải thông qua những trang sách khô cằn. Anh nhận ra mắt người kia sáng lên lấp lánh mỗi khi cậu nhớ về gia đình mình. Brett yêu gia đình như một phần thân thể, Edward biết điều ấy. Anh nghĩ đến mối quan hệ lạnh nhạt không cách nào cứu vãn giữa anh và cha anh, thầm nhủ giá như gã yêu thương dù chỉ một chút, bất chấp ngoại hình và gốc gác của anh thì tốt biết bao. Phải chăng, nếu mái tóc anh vàng óng và đôi mắt anh xanh biếc như bầu trời, thì gã sẽ coi anh như đứa con gã hết mực trân quý, sẽ để tên họ gã được viết trên tờ giấy khai sinh của anh, sẽ cho anh được sống trong tự do và niềm hạnh phúc?

Tuyết bắt đầu rơi. Chúng trắng xóa bám ngoài khung cửa. Edward nhìn đôi chân trần của Brett và bộ quần áo mỏng manh trên người cậu, nghĩ rằng sẽ tàn nhẫn biết mấy nếu để cậu rời đi trong tiết trời như thế. Anh muốn cậu ở lại cùng mình đêm nay, anh sẽ không còn cô đơn, và cậu không phải chịu đựng màn mưa tuyết lạnh giá. Trong bất cứ trường hợp nào, ở cạnh nhau vẫn tốt hơn đi một mình, nhất là khi cả hai người họ đều cô độc và lẻ loi.

30 ngàyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ