Edward và Brett gặp nhau thường xuyên hơn sau lễ hội hạ chí. Dòng sông trong vắt cùng thảm cỏ xanh tươi đón tiếp họ bất kể đêm ngày. Brett không thích ngồi bên anh khi vầng dương vẫn còn hiện diện, bởi những dấu vết dơ bẩn trên người chàng sẽ không thể trốn tránh khỏi ánh sáng cùng đôi mắt anh.
Những dấu hôn, những vết xước, những sợi tóc, và mùi nước hoa. Edward đều đã trông thấy, ngửi thấy, cảm nhận thấy. Chúng đều là minh chứng cho thân thể không còn sạch sẽ của chàng cùng thân phận thấp kém của chàng. Mẹ Brett là một gái điếm, sau khi bà qua đời vì bạo bệnh, Chartois đã đón chàng đi. Chàng sống dưới danh nghĩa của một quý tộc nhưng không nhận được sự tôn trọng một quý tộc đáng được hưởng. Chàng luôn phải cúi đầu. Họ xem chàng như một con búp bê, một món đồ chơi, và mặc nhiên chà đạp chàng, vấy bẩn chàng. Họ làm vậy bởi họ tin rằng chàng xứng đáng, bởi ngay từ đầu dòng máu chảy trong huyết quản Brett đã không hề sạch sẽ và hoàn toàn cao quý. Giới quý tộc coi thường những gì bẩn thỉu, và nỗi nhục nhã họ ép Brett phải mang trên mình mỗi ngày như một lời nhắc nhở sâu cay về xuất thân cùng địa vị của chàng.
Đêm Brett gặp anh lần đầu tiên, chàng suýt chút nữa đã bị cưỡng bức.
Tại lễ hội lửa thánh John, đại tướng Danielson đã ép chàng mớm rượu cho ông ta.
Những người đàn ông không muốn tìm đến những gái điếm thấp hèn để giải tỏa sẽ đến gặp cha chàng và yêu cầu chàng phục vụ. Bá tước Chartois, người cha trên danh nghĩa của chàng chẳng cần gì ở một đứa con hoang vô dụng, đương nhiên sẽ đồng ý.
Edward từng bật khóc vì bàn tay anh một ngày nào đó sẽ ngập trong màu máu đỏ. Còn Brett không biết đã tự giày vò mình bao lần trong những đêm thao thức, rằng chàng giờ đây đang sống nhưng chẳng khác nào đã chết. Không ai coi chàng là một con người và để chàng sống như một con người. Thứ duy nhất mẹ chàng cho chàng là ngoại hình, và giờ đây người ta dùng nó để chà đạp chàng, lăng nhục chàng.
Brett đã nghĩ như thế, cho đến khi chàng gặp Edward.
Anh chỉ đơn thuần say mê chàng, và Brett không thể bắt gặp bất cứ ác ý nào trong đôi mắt trong veo đó. Brett chưa từng nghĩ mình xứng đáng được bất cứ ai tôn trọng và yêu thương. Chàng còn thấp kém hơn cái danh đao phủ một ngày nào đó Edward sẽ phải gánh trên vai. Ánh nhìn của Edward khiến chàng bối rối, tình yêu của Edward khiến chàng bối rối, tâm hồn của Edward khiến chàng bối rối. Mọi thứ thuộc về anh đều khiến chàng bối rối. Ngay cả khi đã trông thấy những dấu vết đỏ ửng rải rác khắp cổ chàng, anh cũng không bày tỏ thái độ chán ghét. Edward khi ấy chỉ nhẹ nhàng nói rằng:
"Những kẻ đã làm vậy với anh mới bẩn thỉu. Tâm hồn không sạch sẽ mới nảy sinh những ý niệm không sạch sẽ, sao lại đổ lỗi cho xuất thân được?"
Brett bật cười.
"Không phải cậu cũng vậy sao? Nếu như dòng dõi nhà họ Chen chỉ mang đến cái chết và bất hạnh, thì giờ này tôi đã chẳng thể ngồi đây bên cậu và thoải mái nói cười"
Đến một lúc nào đó, khi họ ôm choàng lấy nhau và đặt lên môi đối phương những nụ hôn nồng nhiệt, họ nhận ra rằng thế giới của họ chỉ gói gọn trong dáng hình người kia. Edward yêu chàng, và chàng cũng yêu anh. Có lẽ ai đó sẽ bật cười nếu biết được cách họ định nghĩa tình yêu, nhưng điều ấy không còn quan trọng. Người khác nghĩ gì không quan trọng. Cuộc sống của Edward và Brett vẫn sẽ trôi qua mỗi ngày như thế, song những gánh nặng cùng nỗi đau luôn bám lấy họ, giày vò họ đã không còn trĩu nặng trong tâm hồn.
![](https://img.wattpad.com/cover/318402342-288-k606256.jpg)