Lễ hội lửa thánh John diễn ra vào ngày hai mươi mốt tháng sáu khi lập hạ. Người dân khắp nước Pháp sẽ đốt lửa mừng thánh John. Họ quây quanh đống lửa, ca hát, nhảy múa và cầu nguyện cho một mùa vụ bội thu, thậm chí cả tình yêu và chuyện sinh nở.
Edward cùng cha anh được mời đến dinh thự của bá tước Chartois. Giới quý tộc luôn thích những điều mới lạ, và không gì tuyệt vời hơn khi chứng kiến một đao phủ dùng kỹ năng của mình mua vui cho họ. Edward sẽ phải chém thử lên xác của một con nai hay một con cừu, không hơn. Cha anh còn không quên dặn rằng bá tước Chartois là nhân vật quyết định đã ủng hộ gia tộc Chen trong cuộc lựa chọn quý ngài Paris.
"Nên hãy chắc chắn con hoàn thành mỹ mãn nhiệm vụ mà không mắc một sai lầm nào"
Số người Edward phải phục tùng ngày một tăng lên, trong khi anh còn không thể làm chủ số phận của chính mình. Bao giờ gia đình anh mới thoát khỏi cái danh thấp hèn và được mọi người tôn trọng? Edward thường tự hỏi mình câu ấy. Có lẽ cả đời này anh sẽ chẳng bao giờ đủ tư cách ngẩng mặt lên ngắm nhìn bất cứ ai, không chỉ bởi cái danh xã hội đã gán cho anh, mà thực sự toàn bộ linh hồn cùng thể xác anh cũng không còn sạch sẽ nữa.
Edward rời khỏi phòng chờ để tiến ra vườn sau, nơi lễ hội được tổ chức. Ánh lửa và pháo hoa thắp sáng khoảng sân cùng bầu trời, đến mức làm lu mờ cả những vì sao. Tất cả đều khoác lên mình dáng vẻ đẹp đẽ nhất, lộng lẫy nhất. Họ nhảy múa, ca hát và ăn uống hăng say. Phía sau những khung cửa sổ đóng kín rèm, họ để ham muốn và bản năng hòa làm một, mặc chúng che mờ lý trí và trái tim. Đèn không tắt, và bất cứ ai cũng có thể trông thấy hình bóng sa ngã của họ với một cái ngẩng đầu.
Sau màn chào hỏi gượng gạo với bá tước Chartois, Edward có vinh dự gặp gỡ con trai ông ta. Ngay khi cái tên người ấy bật ra khỏi miệng gã, Edward đã biết mình nên phản ứng ra sao và cần phải nói những gì.
Brett. Brett Yang.
Ngọn lửa cùng những bông hoa rạng rỡ trên bầu trời rải lên mái tóc cùng bộ y phục của chàng sắc vàng huyền ảo. Khác hẳn với lần đầu họ gặp nhau, ánh trăng mơ màng không còn mơn trớn làn da chàng nữa. Chàng xuất hiện với khí thế và dáng vẻ hoàn toàn khác. Edward không thể nói thời điểm nào đẹp hơn. Khi Brett đến gần anh dịu dàng và diễm lệ như vầng trăng, hay khi anh ngắm nhìn chàng ở khoảng cách như bây giờ, nhận ra chàng rực rỡ và đẹp đẽ tựa một vị thần tiên, luôn đứng về phía ánh sáng và thuộc về ánh sáng.
Edward chẳng thể làm gì ngoài cúi gằm mặt. Anh không dám ngẩng đầu, anh không có tư cách để làm điều ấy. Một cái chạm mắt bất chợt cũng đủ để anh cảm thấy tội lỗi. Dẫu đêm đó, chàng đã biết thân phận của anh và công việc gia đình anh gánh vác suốt bốn thế hệ, dẫu chàng nói chúng không là gì cả, thì giờ đây, anh vẫn không thoát khỏi sự nhỏ bé và nhơ nhuốc khi đứng trước chàng. Anh không xứng đáng với Brett, dù ở đây, ở bên bờ suối, hay ở bất cứ đâu đi nữa. Ánh sáng nơi Brett thuộc về là nơi anh không bao giờ chạm đến được. Chỉ có bóng tối, máu, nước mắt cùng những tiếng khóc than mới dành cho anh.
Edward không thể rời mắt khỏi chàng, anh tự hỏi tại sao một lão già thô kệch như bá tước lại đủ khả năng tạo ra con người đẹp đẽ nhường ấy? Khoảng sân thưa dần bóng người, và anh biết nhiệm vụ của mình đêm nay cuối cùng cũng bắt đầu.
