La rêve

168 10 0
                                    

*Cảnh báo: nếu bạn là Khôi Việt hoặc Dang Khanh thì nên dừng đọc tại đây, dù khả năng hai người có thời gian rảnh và tìm ra con fic này gần như bằng không.

Dựa trên nhân vật có thật, nhưng sự kiện thì không thật lắm. Bởi chính chủ từ chối cung cấp thông tin nên mình phải tự tưởng tượng ra.*


Khánh chưa bao giờ nghĩ về Việt như cái cách Việt luôn nhớ đến cậu.

Anh thích cậu, có lẽ là từ cái nhìn đầu tiên, anh không biết nữa. Nhưng anh thích Khánh, thích gương mặt của cậu, nụ cười của cậu, tài năng của cậu, tâm hồn của cậu, mọi thứ thuộc về cậu. Anh thường ngắm nhìn không biết mệt mỏi những lúc cậu chơi đàn, thường nghe đi nghe lại những khúc nhạc cậu tấu lên, thường nghĩ đến cậu bất cứ khi nào anh để thời gian chầm chậm trôi qua trí óc. Việt bắt gặp Khánh ngay cả trong những giấc mơ, như thể bộ não anh cũng đang quay cuồng và si mê cùng nhịp đập của con tim. Khánh xuất sắc và giỏi giang hơn anh rất nhiều, dẫu cậu kém anh một tuổi. Họ học chung một trường, cùng chơi một loại nhạc cụ, cùng sống và lớn lên giữa lòng thủ đô, nhưng Việt chưa từng theo kịp Khánh. Anh vẫn lắng nghe và nhìn ngắm cậu với lòng ngưỡng vọng cùng nỗi trầm trồ. Cậu có đôi bàn tay rất đẹp, và mỗi lần trông thấy chúng lướt trên những phím đàn, Việt lại thầm ước ao, rằng giá như mình được ban tặng đôi bàn tay giống thế.

Ngày tháng hay giờ giấc của buổi đầu gặp gỡ không còn quá rõ ràng trong trí nhớ anh, nhưng từng chi tiết vẫn còn vẹn nguyên như thể mọi sự chỉ kéo dài vài giây ngắn ngủi. Hôm đó, Khánh mặc chiếc áo phông đen cùng quần dài trắng. Dãy hành lang dài và hẹp của nhạc viện tắm mình dưới ánh dương rạng ngời. Những rặng cây xanh mướt rung rinh như thể đang nhảy múa, rồi bất chợt đứng lặng thinh khi những khúc nhạc chẳng còn được tấu lên. Những bức tường ngả màu chợt sáng lấp lánh, và không khí oi bức bỗng mềm mại hẳn đi bởi tiếng đàn rộn ràng. Việt trông thấy Khánh và nghe được cậu, phòng học nhạc chưa bao giờ cách âm đủ tốt. Ngón tay cậu lướt trên phím đàn nhanh nhẹn và nhẹ nhàng, như thể đã hóa thành một phần của chúng, gắn liền với chúng, cùng sống và cùng thở than với chúng. Việt không thể rời mắt khỏi khung cảnh ấy. Những bản nhạc trước đây anh từng chơi vội vàng lướt qua óc anh, và anh chợt thấy mình nhỏ bé. Chưa bao giờ anh chơi Mephisto Waltz hay như thế, cảm xúc như thế. Anh nhìn xuống đôi bàn tay không quá dài và chẳng được thon mảnh của mình, rồi lại ngước lên ngắm những ngón tay của người kia. Đẹp quá, anh đã tự nói với lòng mình như thế. Cả giai điệu lẫn người chơi đàn đều đẹp, như thể bước ra từ một cuốn sách, hay một bộ phim. Và lần đầu tiên, Việt không thấy ghét những bụi cỏ mọc cao trong khuôn viên học viện, hay những bức tường nhuốm màu thời gian, hay những căn phòng cũ, hay tiết trời oi bức của những ngày mùa hạ. Mọi thứ chợt dịu dàng, dễ gần hơn, và dễ mến hơn, có lẽ là nhờ sự hiện diện của Khánh. Việt đứng đó một lúc lâu, bởi dường như người kia không thể phát hiện ra khi có ánh mắt nhìn cậu chằm chằm. Đến khi cậu rời khỏi những phím đàn và đưa mắt về phía dãy hành lang, anh mới vội vã rời đi.

Việt luôn giữ ký ức về ngày ấy cho riêng mình và xem đó như lần gặp gỡ đầu tiên, dẫu Khánh chưa hề biết anh hay nhìn thấy anh. Họ nói chuyện với nhau vài hôm sau đó. Và Việt nhận ra họ có nhiều điểm chung hơn anh vẫn nghĩ. Cậu thích nhạc cổ điển và tôn thờ thời kỳ lãng mạn giống anh. Cậu để những bản nhạc của Ravel, Tchaikovsky, Chopin hay Scriabin vỗ về mình mỗi ngày, hệt như anh. Khánh không nghe Stravinsky nhiều, đó là điều duy nhất Việt thấy tiếc cho cậu. Cậu không ngấm được Rite of spring, cậu từng bảo với anh thế. Và Việt sau đó đã dành cả buổi sáng để giải thích rằng nó thú vị thế nào và phá cách ra sao. Khánh khi ấy chỉ im lặng ngồi nghe, thỉnh thoảng sẽ cười khúc khích đáp lại. Mỗi lần ai đó chạm đến nhà soạn nhạc yêu thích của Việt, là anh lại quá khích như vậy.

30 ngàyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ