Brett ngắm lại mình lần nữa trong gương. Bộ quân phục phẳng phiu, đôi bốt bóng bẩy và đôi găng tay không tỳ vết. Còn chiếc mũ? Có lẽ hắn không nên đội mũ. Hắn không muốn thêm vào dáng vẻ hoàn hảo của mình bất cứ điều gì nữa. Bất cứ ai cũng phải trưng ra phần tuyệt vời nhất của họ khi đối diện với kẻ thù.
Đúng vậy, kẻ thù.
Họ không lao vào giết nhau, ít nhất là trong hôm nay. Nhưng sớm thôi, máu sẽ đổ và những tiếng khóc than sẽ vang vọng tới thiên đàng. Brett biết thế. Hắn chỉnh lại chiếc ghim cài áo trên ngực trái, một lần nữa, sau đó nhẹ nhàng mở cửa.
Hành lang dài và sâu hun hút. Đèn không được bật khiến bóng tối gần như nuốt trọn bóng lưng người đi trước. Tấm thảm nhung dưới chân kêu sột soạt, chất lượng kém hơn rất nhiều so với tổng hành dinh của hắn ở Westalis. Brett thầm mỉa mai, hắn hiểu vì sao những người cộng sản lại muốn ký với hắn một hiệp ước.
Khi cánh cửa mở ra, thứ hắn nhìn thấy đầu tiên là gương mặt của Edward. Anh nhìn chằm chằm hắn như thế mắt anh đã dán chặt vào cánh cửa rất lâu trước khi nó mở ra. Nơi này sáng hơn hành lang, nhưng chưa đủ sáng để Edward trông thấy sắc mặt hắn. Brett nghĩ đó là điều tốt. Hắn đã thoáng bối rối khi nhận ra đôi mắt Edward đang dán lên mình. Như một con báo đứng im lìm trước con mồi nó hằng khao khát, hay đơn giản hơn, một kẻ si tình lặng người ngắm nhìn kẻ anh yêu say đắm trở về sau hàng chục năm xa cách. Brett không biết một con báo và một kẻ si tình có điểm gì giống nhau, nhưng Edward, bằng cách nào đó, hội tụ đặc điểm của cả hai thứ ấy, giống như hai mặt trên một đồng xu.
Edward nhanh chóng vào thẳng vấn đề, những người còn lại trong căn phòng yên lặng lắng nghe. Họ sẽ không xâm phạm lẫn nhau trong vòng hai năm tới, và đất nước bé nhỏ nằm giữa họ có thể được chia đôi. Đại loại thế, đó là những điểm trọng yếu Brett nhớ được. Tuyết rơi nặng hạt hơn ngay khi buổi họp kết thúc, và hắn, cùng toàn bộ cấp dưới của hắn phải miễn cưỡng ở lại đây. Ôi tiết trời Ostania chết tiệt! Hắn ghét những người cộng sản, những tòa nhà cộng sản dựng lên, những đất nước nơi cộng sản nắm quyền. Nhưng người kia dường như không có ý định buông tha cho hắn. Anh giữ hắn lại phòng họp, ngắm nhìn hắn lần nữa bằng đôi mắt đã được nhào nặn cả trăm năm bởi băng tuyết lạnh lẽo của phương Bắc.
"Nhớ tôi chứ?" Edward nở nụ cười. Và Brett nhận ra nét cười trên môi chẳng hề đổi khác sau ngần ấy năm.
Anh đến gần, nâng cằm hắn lên. Ánh lửa từ lò sưởi hắt lên gương mặt hai người. Tiếng củi kêu lách tách, và mùi hương trên người anh làm hắn ngộp thở.
Brett khẽ nuốt nước bọt.
Họ là người yêu. Đã từng, vì giờ đây danh xưng ấy không còn phù hợp nữa. Có những lời thề và những câu hẹn ước cả hai đã cùng nhau phản bội. Hắn và anh đều trở thành loại người họ từng căm ghét. Một tên độc tài. Họ có đất nước của riêng mình và tạo dựng nên đế chế mang tên họ. Họ đều là những kẻ độc tài.
Brett và Edward không khác gì nhau cả.
Anh lại nhìn hắn. Và hiện tại, ở khoảng cách đủ gần và quãng thời gian đủ lâu, hắn nhận ra cách đôi mắt anh dán lên người hắn không hề thay đổi. Có chăng, chúng lạnh lùng hơn, và hẳn rồi, tàn ác hơn. Trên đời làm gì tồn tại lãnh đạo kiệt xuất nào hoàn toàn thiện lương và trong sạch? Brett hiểu rõ điều ấy. Edward đã tự mình leo lên vị trí này, bằng cách này hay cách khác, thì anh vẫn xứng đáng. Anh xứng đáng bởi anh dám để con người ngày trước của mình chết đi. Brett nghĩ thế, cả anh và hắn đều xứng đáng.
