*Huyền Anh và Bảo Vy là tên tiếng Việt của Edwina và Brettany, do mình đi tìm và đọc lên thấy nó cũng hay hay :')for my midsummer night's dream*
Hải Phòng những ngày chớm đông luôn thấm đượm nỗi buồn. Thực ra thành phố nào lúc giao mùa cũng phảng phất tiếc nuối và đau thương, nhưng trở về với quê hương với nhiều giấc mơ cùng nỗi niềm còn đang để ngỏ, cảm giác ấy lại nặng nề hơn, rõ ràng hơn. Dai dẳng hơn. Lá rụng xác xơ, và những vạt nắng mềm chợt tan đi bên khung cửa sổ. Trời luôn âm u như thế đang da diết nhớ những ngày hè rạng ngời ánh sáng. Mặt hồ Tam Bạc không còn náo nức niềm vui. Phượng đỏ nở muộn chết rũ xác ngoài hiên, những chiếc lá vàng ươm lặng lẽ ra đi, mang theo chút hương sắc cuối cùng của mùa thu phai tàn. Vẻ xám xịt và ảm đạm trùm lên thành phố. Thu đi rồi, và nàng, cũng quay gót rời khỏi cuộc đời em. Như một giấc mơ hoang đường, lại càng giống như một khúc tình ca chưa từng tồn tại. Huyền Anh có cơ hội trò chuyện cùng nàng lần đầu tiên vào một tối trung tuần mùa hạ. Bảo Vy là một nghệ sĩ tài hoa, những bức tranh của nàng cũng sinh động và vui tươi hệt như tâm hồn nàng vậy. Họ chưa từng đủ khả năng vượt qua những khoảng cách về địa lý cùng thời gian để nhìn thấy nhau, nhưng bằng một cách nào đó, Huyền Anh vẫn đem lòng yêu nàng. Tình yêu giờ đây có thể dễ dàng nảy sinh từ những dòng tin nhắn vụn vặt, từ những câu chuyện không tên, từ những tác phẩm non nớt, từ những đồng điệu trong tâm hồn.
Bảo Vy thường thức đến bốn năm giờ sáng vì quay cuồng với đống bài tập, mớ ý tưởng bề bộn cùng những bức tranh. Nàng sống không hề lành mạnh. Song, Huyền Anh vẫn nói chuyện với nàng hằng đêm, như thể những quầng thâm trên mắt em cùng làn da sần sùi chưa từng tồn tại. Mùa hè năm đó, em vừa kết thúc kỳ thi quan trọng nhất đời mình. Bao nhiêu đau đớn vất vả được bỏ lại phía sau, và những tháng ngày tự do phiêu lãng cứ trải ra miên man bất tận. Đó là mùa hè đẹp nhất của Huyền Anh. Dẫu rằng em còn cả tương lai phía trước, và sẽ được nếm trải rất nhiều mùa hè khác. Nhưng Huyền Anh biết, không tia nắng hạ nào sẽ cho em sống lại những cảm xúc, những rung động và những bồi hồi Bảo Vy từng đem đến bên em. Phượng có nở bao nhiêu lần nữa cũng vậy, nhưng cái cách Huyền Anh luôn nghĩ về nàng, luôn mong nhớ nàng, luôn yêu mến nàng sẽ không thể nào xuất hiện với bất cứ ai khác. Huyền Anh yêu nàng, và chỉ một mình nàng mà thôi. Phải lòng một người mình chưa từng gặp gỡ dường như chỉ là câu chuyện hoang đường, Huyền Anh đã từng tin như thế. Nhưng khi đứng trước Bảo Vy, em biết niềm tin đó trong mình đã hoàn toàn vụn vỡ. Tình yêu luôn tìm đến và rời đi nhẹ nhàng như thể nó gắn liền với từng sinh mệnh. Nàng sẽ chẳng bao giờ biết được, rằng những câu nói vu vơ cùng những buổi hàn huyên của nàng đã khiến Huyền Anh đem lòng cảm mến nàng ra sao.
Huyền Anh không biết vẽ, không chơi bất cứ nhạc cụ nào, không giỏi đưa ra quyết định, không có thành tích học tập nổi trội. Em không tài năng được như nàng, chẳng gì thuộc về em so sánh được với nàng, trừ tình yêu em vẫn dành cho nàng cùng những giấc mộng em vẫn mơ về nàng. Huyền Anh không có tài năng gì đặc biệt, nhưng em luôn biết cách biến trí tưởng tượng của mình thành những câu chuyện hay ho. Bảo Vy thích chúng, nàng từng bảo với em thế. Dẫu rằng nàng chưa từng hứng thú với những kịch bản nhuốm màu đau thương và dâng tràn cái chết, nhưng nàng vẫn dành gian nhâm nhi từng chữ để rồi cảm mến mọi dòng văn của Huyền Anh. Có lẽ chính vì thế, nên em đã đem lòng yêu nàng. Em không biết nữa. Khác với em, Bảo Vy là một cô gái bình thường. Nàng không hứng thú với những người phụ nữ, không hề muốn chiều chuộng họ, yêu thương họ, hay ở bên họ cả đời, như cách em vẫn nghĩ về nàng. Huyền Anh biết những viễn cảnh tươi đẹp em thường vẽ nên sẽ không bao giờ hóa thành sự thật. Em và nàng đều đang sống ở những tháng ngày quá đỗi xa xôi. Bảo Vy không hề yêu em, Huyền Anh thường đau đớn nhắc nhở mình điều ấy. Nhưng chẳng gì cứu em khỏi tình yêu em dành cho nàng được. Ngay cả khi nàng ích kỷ, nàng lạnh lùng, và nàng thờ ơ. Nàng không để nỗi lo hay nỗi buồn của bất cứ ai tiếp cận nàng, quấy nhiễu nàng, chọc giận nàng. Dường như cuộc đời đã quật ngã nàng đủ nhiều, đã lấy đi của nàng quá nhiều nước mắt, đã tước khỏi nàng quá nhiều niềm vui, đã bóp nghẹt nàng quá lâu để nàng quan tâm đến bất cứ người nào khác ngoài bản thân. Những bức tranh của nàng luôn rực rỡ màu sắc và rất đỗi vui tươi, như thể bóng ma quá khứ không hề ảnh hưởng đến nàng hay ước mơ của nàng. Như thể nó không là gì cả.