Brett chậm rãi bước lên những bậc thang ọp ẹp. Nắng đã tắt hẳn, và bóng tối dần loang, dâng đầy, bí bách như một dải lụa mềm. Ngọn đèn tù mù tô vào màn đêm những đường nét mờ nhòe. Hắn chẳng nhìn thấy gì cả. Tay vịn hành lang phủ đầy bụi, những bức tường ngả màu thời gian, những sợi thường xuân xanh tốt hơn bình thường, những tiếng bước chân, những âm thanh lạo xạo, cùng những tràng cười nói xôn xao. Sự ồn ào nhanh nhẹn ùa đến và cũng vội vàng rời đi, như thể ánh sáng đã đầu hàng, lại càng giống như bóng tối đã thắng thế. Cái chết đã thắng thế. Địa ngục đã thắng thế.
Không khí ẩm thấp làm Brett khó chịu. Hắn chưa từng thích nơi này. Kiến trúc lạc hậu cùng những viên gạch men cũ kỹ luôn khiến hắn ghê tởm. Nhưng biết sao được, khi chàng họa sĩ hắn đem lòng yêu lại chọn nơi này làm chốn dừng chân cho những tác phẩm của chàng. Edward thích bóng tối. Chàng mê luyến nàng đêm chẳng vì lý do gì hết. Chàng mắc một chứng điên, bất cứ người nghệ sĩ thực thụ nào cũng có cho mình vài chứng điên. Và vì lẽ đó, chẳng mấy ai hiểu được những bức tranh chàng vẽ nên, những điều chàng thường nói, những bản nhạc chàng thường nghe. Edward thường nhốt mình trên tầng gác mái của căn nhà nhỏ cả ngày, vẽ tranh, đọc sách, chơi đàn, hoặc chẳng làm gì cả. Đôi lúc chàng hành xử như thể chính Brett mới là người giam giữ chàng ở đây. Hắn bật cười, hắn chưa bao giờ hiểu được suy nghĩ của một kẻ điên.
Cửa lại khóa. Tiếng những con mọt đục đẽo bên trong luôn rõ ràng hơn bao giờ hết, hắn sẽ phải thay một cánh cửa mới, Brett thầm nhủ thế. Hắn tra chìa vào ổ, cảm giác rằng nó đã cũ kỹ và bị mài mòn, bị giày vò đủ lâu dưới sức ép của cả không gian cùng thời gian, để rồi rụng ra và chết đi bất cứ lúc nào.
Edward sẽ trốn được mất.
Suy nghĩ đó chợt lướt qua đầu Brett, khi hắn chầm chậm đẩy cửa ra. Căn phòng gần như chìm trong bóng tối. Không có đèn, không có cửa sổ, không có ánh sáng, không có gì cả. Chỉ có chàng họa sĩ cùng những bức tranh của chàng và những nỗi niềm chàng vẫn ôm trong lòng. Edward ngồi im lặng trước khung tranh lớn. Chàng nhìn chằm chằm vào tấm vải trắng phủ bên trên, như thể trước mắt chàng là trời xanh biển ngọc, là cả một giấc mơ hay một ảo ảnh tươi đẹp, là ánh sáng rạng rỡ chàng chưa từng có ham muốn chạm vào. Mái tóc chàng rối tung, bù xù, và gương mặt chàng chẳng còn bao nhiêu sức sống. Brett biết chàng đã thức trắng rất nhiều đêm. Chàng luôn thức trắng nhiều đêm mỗi khi có cho mình một ý tưởng mới. Hắn nhẹ nhàng lại gần chàng, những miếng ván lót sàn kêu cót két. Nhưng Edward chẳng hề động đậy, dẫu chàng luôn quay lại nhìn Brett ngay khoảnh khắc hắn mở cánh cửa ra. Có lẽ không phải hôm nay. Hắn chưa bao giờ biết được Edward đang nghĩ gì hay hiểu thấu những tâm tư rối bời trong chàng. Chàng luôn luôn khó đoán.
Brett cất tiếng gọi, nhưng người kia không buồn đáp lại.
Hắn nhếch môi, chạm vào tấm vải trắng và dứt khoát kéo nó xuống. Hắn chợt nghĩ đến khoản tiền kếch xù khi đem rao bán bức tranh này. Nó lớn hơn mọi tác phẩm của chàng trước đây. Những gì Edward vẽ nên luôn được người đời săn đón nồng nhiệt, dẫu họ chưa từng hiểu hết ý nghĩ của chúng, hay biết được chàng là ai. Không kẻ nào được biết đến sự tồn tại của chàng hay danh tính thật của chàng. Và loài người thường phát điên vì những bí ẩn chưa tỏ tường, những điều kỳ dị khác lạ cùng những nỗi sợ không tên. Edward vẫn giữ nguyên tư thế, và trong một khắc, Brett đã lầm tưởng rằng ngồi đó chỉ là một con búp bê, một xác chết, hoặc một bóng ma. Chàng vẫn thở đều đặn, Brett có thể thấy điều đó qua lồng ngực phập phồng của chàng. Nhưng chàng không thèm nói năng, cũng chẳng buồn động đậy. Chàng hành xử khác hẳn mọi khi. Khi tấm vải đã nằm yên lặng dưới sàn, Brett cuối cùng cũng có cơ hội rời mắt khỏi người hắn yêu . Và hắn chợt hiểu. Edward là một kẻ điên, chàng vẫn luôn là một kẻ điên. Cơn điên đó, sự bất ổn đó, cùng những luồng suy nghĩ trái ngang, giằng xé và rạo rực đó được dồn nén cả vào bức tranh này. Brett đã sững sờ khi những màu sắc đầu tiên đập vào mắt hắn. Hắn chưa từng hiểu được, và sẽ không bao giờ hiểu được điều gì đang diễn ra trong đầu của một người nghệ sĩ.