CP: Kakuchou x Mikey.
Sum: Chỉ cần một liều thuốc ngủ nho nhỏ là đủ rồi.
~•~Kakuchou là một gã đàn ông tử tế, gã ta chưa bao giờ lừa đảo, bắt cóc hay là cưỡng hiếp bất kỳ ai dù rằng thân phận của gã chính là No.3 của Phạm Thiên. Ừ thì chuyện đó không có gì là lạ khi hồi còn ở Kantou Manji, gã đã nổi tiếng là một gã đàn ông nhàm chán và ít nói rồi nên là Mikey ít nhiều cũng không quá quan tâm đến gã.
Còn bây giờ, như bao ngày khác, sau khi giải quyết xong công việc của mình và trời đã tối muộn thì Mikey, boss lớn Phạm Thiên quyết định đi về phòng nghỉ ngơi. Kakuchou nhìn thấy Mikey đi về phòng ngủ thì cũng đi theo để đảm bảo sự an toàn cũng như tiếp thu mệnh lệnh do cậu đưa ra.
"Kakuchou, tao muốn sử dụng một chút thuốc ngủ."
Cậu ngã phịch trên cái giường êm ái của mình, đôi mắt đen láy vô cảm nhìn lên trần nhà, đôi môi mỏng manh cũng khép mở liên tục để đòi hỏi một chút thuốc ngủ từ cái con người quy củ, cứng nhắc kia. Kết quả ngoài dự đoán là gã ta thế mà lại đồng ý, Mikey nhíu mày biểu lộ sự kinh ngạc của mình.
"Mày hôm nay ăn nhầm cái gì à?"
Kakuchou rũ mắt không nói rồi thả lên giường một hộp thuốc an thần, Mikey nhìn cái hộp nọ nảy lên hai cái rồi nằm lẳng lặng, cậu rất tò mò về lý do đồng ý của Kakuchou nhưng gã lại chỉ im lặng và không có ý muốn trả lời câu hỏi của cậu, gã đàn ông nọ đẩy cửa đi ra ngoài và bỏ mặc Mikey ở trong phòng một mình với lọ thuốc an thần. Cậu rũ mắt rồi cầm lọ thuốc kia lên để lấy thuốc ra uống.
Quả nhiên là thuốc ngủ rất có tác dụng, cậu nghiêng người nằm trên giường ngủ một chút rồi cũng thiếp đi.
Kakuchou đợi khoảng nửa tiếng mới chầm chậm đi vào, gã đeo găng tay vào rồi đưa mắt nhìn chằm chằm vào người đang ngủ trên giường. Người này, mặt mũi đẹp đẽ là thế nhưng thần khí lại nhàn nhạt, trong bóng đêm cô lãnh lại phá lệ âm u và tịch mịch vô cùng, gã im lặng cởi áo khoác của mình ra rồi ném lên trên cái ghế bên cạnh. Chỉ cần một chút thuốc ngủ, chỉ cần kiên nhẫn một chút là mọi thứ mà gã muốn sẽ có, gã trườn người lên trên giường rồi đưa tay chạm vào gò má nhợt nhạt của cậu.
"...."
Mikey hơi cựa đầu một chút, hơi thở cũng ngưng lại một thoáng rồi tiếp tục thở ra đều đều, gã cũng mạnh dạn sờ sờ gò má của cậu, gã đeo găng tay cho nên không thể nào cảm nhận được hơi ấm trên làn da đó.
"Thật là...."
Gã lầm bầm rồi ghé người hôn nhẹ lên má của cậu, bàn tay đang mân mê gò má cũng trượt xuống cần cổ rồi vuốt ve đầy mê muội.
Soạt!
Tiếng áo quần bị vén lên trong căn phòng âm u thật là ám muội, gã nheo mắt nhìn lồng ngực gầy gò trắng nhợt của Mikey rồi hạ tay sờ soạng, cảm giác thô ráp do vải găng tay lướt trên da khiến Mikey đang ngủ say cũng phải rùng mình, gã cúi thấp đầu rồi mở miệng để mút mạnh từng tấc da thịt mềm mại.
Nực cười thật, gã đàn ông tưởng chừng như quy củ nhất, tử tế nhất trong nơi dơ bẩn này hóa ra cũng chỉ là một gã đàn ông tâm cơ, phải đợi người ngủ say mới bắt đầu ra tay để trục lợi. Đôi mắt dị sắc của gã nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của Mikey rồi dứt khoát tách hai chân thon thả của cậu ra. Gã biết ham muốn này của mình rất là đáng khinh và tởm lợm nhưng mà Mikey lúc nào cũng sẽ lầm bầm những câu như thế này.
![](https://img.wattpad.com/cover/302193501-144-k244763.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[AllMikey] Những ngày tôi mệt nhoài.
FanfictionDùng để viết khi cạn ý cho Longfic và tiếp nhận Plot từ các readers. Không tiếp nhà ALL////////////T ĂN TẠP CŨNG CŨNG THẾ, ĐỪNG ADD FIC VÀO NƠI CÓ NHÀ ALL/////T