VII

1.3K 61 2
                                    

Ngày tháng thoáng trôi qua... cứ thế lại thêm hai năm rồi

Hôm nay sinh nhật tuổi mười bảy của cậu, vừa hay là ngày cuối tuần. Cậu và anh không học đàn nữa, tạm nghỉ một bữa để sống cuộc sống của đôi hôn nhân. Cậu tưới cây, anh nấu ăn. Dì Thẩm vừa đi vừa mắng bà bán cá ngoài chợ nghe mà vui tai. Bác Tôn đuổi theo con chó vì đêm qua nó dọa ông xuýt té cầu thang, thấy cũng đáng yêu.

Cậu quay vào nhìn qua cửa sổ gọi anh:" anh, có nhạc không, em nhớ anh có đủ bộ để hát live."

Anh nhìn cậu qua khung cửa sổ, nụ cười chói hơn cả ánh mặt trời của muôn hoa lá. Anh dọn món sang bàn vừa nói:" chúng ta không cần ồn ào thế đâu, nên thưởng thức một chút giai điệu riêng tư sẽ hay hơn."

Cậu tắt vòi nước vui vẻ chạy vào nhà, bàn ăn thịnh soạn có cả nến thơm và rượu vang. Chiếc máy phát nhạc kiểu cổ điển lâu ngày mới hoạt động ngân nga giai điệu quen thuộc.

- "Anh mang nó đi làm đĩa rồi sao? Có làm một bản cho em không?" 

- "Đương nhiên có rồi, nhưng anh nhắc nhé! Chưa có bản quyền nên hạn chế người nghe, càng ít càng tốt"

- "Anh yêu tâm đây là giai điệu của riêng anh và em mà" nói rồi cậu nháy mắt, mỉm cười nhìn anh.

Anh mỉm cười nháy mắt đáp trả vừa nói: "phải rồi, còn một thứ nữa". anh đứng dạy quay vào bếp, mang ra một chiếc bánh kem trang trí màu xanh lá cậu yêu thích. " Tăng tằng, sinh nhật không thể thiếu bánh kem phải không? Vương Nhất Bác, sinh nhật vui vẻ, một đời bình an."

Cậu nhìn anh cầm chiếc bánh, đôi mắt ánh lên niềm hạnh phúc vô biên, tràn trề đến nổi ngấn lệ. Anh thấy vậy nói đùa: "Ấy, đừng xúc động quá như thế nhé! Mặc dù tự tay anh làm cho em. Nên phải ăn hết nhé! Nào ước nguyện, thổi nến nào!"

Nhất Bác mỉm cười, chấp tay cầu nguyện xong, thổi nến rồi cả hai dùng bữa. Anh tò mò hỏi: "Vừa rồi em ước gì vậy?"

Cậu vẻ mặt bí ẩn, vừa nghĩ ngợi: "Ừm... lúc nảy hả... ừm... em ước.... em quên rồi kkkkk"

-"Em gian quá đó, Nhất Bác"

-"Điều ước phải được giữ bí mật cho đến khi nó thành hiện thực chứ!" cậu nói.

Anh gật đầu: "ừ.. ừ. Em đúng. Chúc điều ước của em mau chóng trở thành sự thật. Còn bây giờ, ăn đi." Nói rồi gắp mắm bỏ vào chén cho cậu. Gương mặt cậu méo mó: "Anh bỏ vào đó làm gì, bỏ đây nè...... aaaaa" Cậu há miệng thật to chờ anh bón. Anh lắc đầu bất lực, vẫn chiều ý gắp thịt bón tận miệng cho cậu.

Dùng xong bữa, cả hai về phòng thư giãn. Anh gối đầu trên ngực cậu nói: "Tối nay chúng ta đi xem phim nhé! Anh book vé rồi"

Nhất Bác: "Chỉ xem phim thôi sao?"

Tiêu Chiến: "Công Viên Olympic, qua đêm khách sạn PuXuan thì sao?"

Nhất Bác: "Chưa đủ"

Tiêu Chiến nhìn rồi than thở: "Nhất Bác à, Nhất Bác. Một đêm chỉ có đủ thời gian đi vậy thôi, tính cả thời gian chạy xe nữa chứ"

Nhất Bác: "Em muốn đi cùng anh cả đời"

Tiêu Chiến bật cười: "Được, tương lai còn dài. Trung Hoa rộng lớn chờ chúng ta sẽ cùng đi"

 CẬU CHỦ NHÀ BÊN (BJYX)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ