Lưu Vũ không được sắp xếp theo học tại các trường danh giá dành cho giới thượng lưu.
Đây là quyết định của Tô Kiệt.
Đối với quyết định này của chú Tô, Lưu Vũ không có ý kiến gì hết. Ngược lại, cậu lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Ở một nơi xa lạ, sẽ không có ai quen biết cậu, không ai biết hoàn cảnh của cậu, sẽ bớt được rất nhiều những lời bàn tán vô nghĩa và những cái nhìn thương cảm đầy xét nét không thành tâm.
Vả lại, trường học chú Tô chọn cho cậu có môi trường cũng rất tốt. Những đứa trẻ tại nơi đó gia cảnh đều bình thường nhưng ở sự bình thường đó có một niềm vui nhỏ mà chính bản thân cậu vẫn luôn âm thầm ngưỡng mộ. Một gia đình trọn vẹn êm ấm đủ đầy, niềm hân hoan nho nhỏ đến từ những chiếc kẹo cất cho nhau trong túi áo, khoảng sân trường rộng lớn ngập ánh nắng và hết thảy những đối đãi vô tư từ những đứa bé không biết phán xét cuộc sống nông sâu là như thế nào.
Ở một nơi không thuộc về thế giới của cậu, có những niềm vui mà thế giới của cậu không thể lấp đầy.
Lưu Vũ giữ lấy trong mình những vui vẻ nhỏ bé đó, ngày ngày giữ một tâm tư giản đơn hân hoan tới trường.
Tuy rằng không học trong trường tư có rất nhiều lợi ích với Lưu Vũ nhưng cũng không tránh khỏi nhiều điều bất tiện, chủ yếu liên quan đến việc đi lại do đường xá khá xa. Để giải quyết vấn đề đó, Lương quản gia đã sắp xếp cho Lưu Vũ một tài xế chuyên phụ trách công việc đưa đón cậu đi học mỗi ngày. Đó là một người nam nhân trạc độ tam tuần nhưng vẻ ngoài khá trẻ trung. Mỗi buổi chiều khi tan học cũng là người ấy đến cổng trường đón cậu về nhà. Lưu Vũ đối với chú tài xế này rất có cảm tình, còn thân mật gọi hắn là A Đài caca. A Đài thân thiện và nói chuyện hài hước, những cuộc nói chuyện giữa hai người tuy ngắn ngủi nhưng lại khiến Lưu Vũ cảm thấy cực kỳ thú vị. Càng tiếp xúc lâu, cậu và A Đài lại càng thêm thân thiết, đến nỗi A Đài tài xế đã chuyển cách xưng hô gọi cậu là Tiểu Vũ thiếu gia thay vì tiểu thiếu gia như mọi người vẫn gọi.
A Đài lái một chiếc xe nhãn hiệu bình thường không nổi trội, có lẽ đó cũng là chủ ý Tô Kiệt sắp xếp. Trong xe luôn có một vài món đồ ăn vặt nho nhỏ. Vài cái kẹo, thỏi chocolate, đôi khi là bánh quy và quả dại mà anh đã hái ở đâu đó quanh vườn. Lưu Vũ không biết liệu có phải A Đài thích ăn những thứ đó không nhưng anh ấy luôn sẽ cho cậu một món trong số đó mỗi khi đón cậu tan học về nhà.
Và A Đài cũng là một nam nhân có tâm hồn yêu âm nhạc.
Đoạn đường từ trường về nhà có đi qua một cánh đồng rộng và vắng, nơi này không nhiều người qua lại. A Đài thường sẽ ở tại khu vực này mà đi chậm hơn một chút để Lưu Vũ có thể tranh thủ ngắm được hoàng hôn đang tắt dần. Khoảng trời rộng mênh mông không có điểm cuối, mây trắng từng tầng từng lớp nơi chân trời nhuộm một màu đỏ cam chói lọi mang hơi hướng cổ điển. Đó là khung cảnh đẹp nhất trong đời mà Lưu Vũ từng thấy.
Người tài xế ấy nói với cậu: " Một bài nhạc hay sẽ khiến phong cảnh trong tim càng được khắc sâu hơn."
Và sau đó, y mở một bài nhạc jazz cổ điển trên máy phát nhạc vừa lái xe vừa lắc lư thưởng thức, một thể loại âm nhạc mới mẻ mà Lưu Vũ lần đầu tiên được nghe trong cuộc đời. A Đài chính là định nghĩa về sự phóng khoáng trong lòng Lưu Vũ, trở thành hình ảnh ấn tượng rất sâu sắc với cậu đến tận nhiều năm về sau.
BẠN ĐANG ĐỌC
Nơi ấy Giang Nam có nhành mai trắng.
RomanceBản đã qua chỉnh sửa lần 2. CP tà đạo, yêu cầu không thích hợp có thể lướt qua.