Sau khi thằng bé rửa mặt tỉnh táo em liền dẫn thằng nhỏ xuống nhà dùng bữa.
Xuống nơi cậu thấy ngài và ả Rim đang ngồi cạnh nhau,vẻ mặt ngài vẫn vậy lạnh tanh không thèm liếc nhìn em và Venice một cái,còn mẹ ngài đang ngồi chính giữa trung tâm bàn ăn.
Đang định tiến đến bàn ăn bỗng một bóng hình nhỏ nào đó chạy ngang qua chen vào cố tình đẩy Venice một cái...may mà em nhanh tay đã đỡ thằng bé kịp thời.
Khi định hình lại nhìn về phía người gây ra thì đứa nhỏ kia đã chạy đến trước mặt ngài gương mặt tỏ ra như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Còn về phía ngài,sau khi thấy đứa nhỏ gương mặt lạnh nhạt với mẹ con em đã biến mất thay vào đó là gương mặt tươi vui.
Nếu cậu đoán không nhầm có lẽ đứa bé đó chính là đứa con trai của ả và ngài tên là Win.
Nhưng từ nhỏ đến lớn khuôn mặt đứa nhỏ ấy vẫn không có phần nào là giống ngài,về khuôn mặt tính cách hầu hết đều y hệt ả Rim.
"Ba ba bế Win."
Khi nghe vậy Vegas không ngần ngại bế thằng bé đặt lên đùi mình tươi cười với nó, ả Rim khi thấy con trai mình đang được ngài đặt vào lòng thì hất mặt về phía em mà cười như đang mỉa mai hai mẹ con em.
Còn em và Venice vẫn đứng đấy chứng kiến tất cả tình yêu thương ngài đều dành cho nó....Vô thức em cảm nhận được bàn tay bé nhỏ của thằng bé mình siết chặt nắm lấy bàn tay em như đang kiếm phần an ủi nào đó...
Em biết con đang buồn và tủi thân chứ,vì em cũng đã từng nếm trải mùi vị ấy.
Cuộc đời đúng thật là bất công với hai mẹ con em làm sao, biết sẽ phải chứng kiến cảnh này nhưng em thật sự không muốn Venice cũng như mình...chịu đựng sự ghẻ lạnh của ba dành cho mình,nhưng lại luôn tươi cười với đứa con khác!
"Được rồi đó*đây là giờ ăn cơm chứ không phải nơi để các người làm cảnh gia đình hạnh phúc đâu..."
Ngày lúc này mẹ ngài,người quan sát hết tất cả mọi việc cuối cùng cũng lên tiếng.
Thấy người lên tiếng ngài cũng dừng việc nô đùa kia lại mà đưa đứa nhỏ cho nha hoàn bế vào chỗ ngồi, còn ả Rim cũng chỉ biết ngậm ngùi tức giận không dám phản kháng lại.
"Venice lại đây ngồi với Nǎinai nào."
Nghe thấy người nói vậy em cuối cùng cũng lấy hết can đảm dẫn Venice vào ngồi cạnh mẹ ngài và đối diện là chính ba lớn của thằng nhỏ, còn em thì ngồi xuống đối diện với ả Rim.
Bỗng chốc không khí bàn ăn trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết, chỉ còn sự im lặng đưa mắt nhìn nhau với những sự ghẻ lạnh căm ghét hận thù....
"Vừa rồi Nǎinai thấy con xém ngã,Venice của bà có sao không?!"
Cuối cùng người phá vỡ sự im lặng đến chết người ấy vẫn là mẹ ngài.
"Dạ không có sao đâu Nǎinai, may có ba nhỏ đỡ Venice nên không bị sao hết. "
"Venice ngoan lắm."
Nói rồi mẹ ngài cầm đùa lên gắp một con tôm to nhất trong bàn ăn cho vào bát của thằng bé.