29

1K 140 34
                                    

Trong màn đêm...sau khi xác định người nằm bên cạnh đã ngủ say hình bong người nhỏ con của em,đã nhẹ nhàng gỡ đôi bàn tay của đôi phương ra cẩn thận leo xuống giường để không phát ra âm thanh rồi rời đi khỏi căn phòng .

Ở bờ hồ trong đêm tối tĩnh lặng cộng thêm thời tiết vào đã đông tuyết rơi dày đặc,Pete bần thân mà đứng ở đó nhìn xuống mặt hồ trầm ngân suy nghĩ về việc gì đó...ánh trăng sáng là thứ soi sáng không gian ấy

Bỗng phía xa tiếng bước chân từ xa của người nào đó khiến em theo phản xạ nheo mắt nhìn về phía có tiếng động.

"Anh dâu...."

~Thì ra là Macau.

Pete vẫn đang còn nghĩ là ai nhưng khi thấy hình bóng quen thuộc kia cùng giọng nói đã cho em biết.

Macau bước đến gần đứng đôi diện với Pete mà thắc mắc hỏi:

"Anh dâu...sao khuya rồi anh còn ra đây làm gì vậy?!"

Nghe vậy em lúng túng không biết trả lời nào cho đúng,chả lẽ lại nói rằng vì không muốn ở chung phòng với ngài mới ra đây đứng....chần chừ một lát cuối cùng Pete cũng ấp úng trả lời:

"Ờm....ờm...trong nhà có hơi ngột ngạt anh ra đây hóng mát chút thôi,không có gì cả đâu."

Vừa nói Pete vừa cố nỡ nụ cười giả tạo để tăng lên sự chân thật cho Macau tin hơn về những lời nói vừa rồi.

"Anh Pete...có phải xảy ra chuyện gì mà anh giấu em phải không?
~anh thừa biết rằng mình bị phong hàn mà, vả lại trời đã vào đông nữa! không lí nào trong nhà lại ngột ngạt cho được."

Pete giờ đây không biết trả lời sao cho được,vì tất cả những gì Macau nói đều trúng tim đen của em.

"Anh...anh...à đúng rồi Macau vết thương của em sao rồi?!
~có nặng lắm không"

Ngay lúc vào thế bí thì ánh mắt của em va vào cách tay bị thương của Macau đang được băng bó kỹ lưỡng,nó như một vị cứu tinh của em lúc này để đánh lạc hướng đi câu hỏi của Macau.

Nhưng một phần lẫn tránh đó trong thâm tâm Pete cũng muốn hỏi thăm về tình hình vết thương ấy,vì sau khi chuyện xảy ra từ sáng nay đến giờ em không có thời gian để mà đến xem vết thương của Macau nó như thế nào.

Khi nghe thấy Pete nói vậy cậu liền nhìn về phía vết thương được băng bó của mình,rồi đem theo gương mặt tươi rói trả lời để cho em yên tâm:

"chỉ là xước ngoài da thôi không có gì đáng ngại, anh yên tâm đi em không sao đâu..."

Nghe vậy Pete liền thở phào như trút đi gánh nặng trong lòng từ sáng đến giờ về Macau

"Được...không sao là tốt rồi..."

"Mà em nghe nói...hoàng thượng đã đến đây...đúng vậy không anh Pete?!"

"Đúng rồi...sau khi em được đưa đi một lát ngài đã đến, cùng thái tử và thái tử phi nữa."

"Vậy anh trai em có gây gì khó dễ với anh không?!"

Sở dĩ Macau hỏi vậy vì cậu lo sợ rằng chuyện sáng nay sẽ làm Vegas nổi lên mong muốn trả thù gây khó dễ với Pete.

Khi nghe câu hỏi của cậu Pete liền xua tay như đang chối bỏ không có chuyện đó xảy ra.

[VegasPete]cảm ơn vì đã đếnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ