Chương 35: Bệnh tới cản không kịp

4.7K 357 41
                                    

Nghiêm Thanh Viên kiểu gì cũng không nghĩ đến mình về nhà thương lượng một chút chuyện dọn ra ngoài ở lại bị cấm túc, nhưng anh cả trông thật sự rất mệt mỏi, Nghiêm Thanh Viên có chút đau lòng, cũng không phản bác gì nữa.

"Gần đây ra mắt một hạng mục rất quan trọng, đối thủ cạnh tranh rất nhiều, không chỉ làm tốt công việc còn phải chuẩn bị mối quan hệ, khá vất vả." Nghiêm Trạch Thanh ngồi đối diện trên bàn ăn nói, "Hôm nay anh đi tiệc thử rượu*?"

*品酒会 Nếm rượu vang là một hình thức hiếu khách tiết kiệm, đơn giản và sống động. Nó có nguồn gốc từ Châu Âu và Hoa Kỳ, đã được sử dụng và chiếm một vị trí quan trọng trong các hoạt động xã hội của con người. Cụ thể, tiệc thử rượu là một hình thức tiệc nhẹ, trong cuộc họp không có bữa tối mà chỉ có đồ uống, đồ ăn nhẹ, các món ăn, v.v., và chủ yếu là hương vị lạnh.Về nghi thức lễ tân, nhân viên lễ tân cần nắm vững năm khía cạnh kiến ​​thức, bao gồm loại hình tiếp tân, đặc điểm của buổi tiếp tân, chuẩn bị tiệc chiêu đãi, hình thức bữa ăn và cách giao tiếp. (Theo baidu nó nói là zậy :< )

"Đúng vậy." Nghiêm Trạch Thủy vô cùng bất đắc dĩ liếc nhìn em hai nhà mình, "Đêm qua say rượu vẫn còn, hôm nay lại đi tiệc thử rượu, đầu lưỡi đều tê dại, lúc em sắp xếp công việc không kiêng dè anh một chút gì hết."

"Công việc chính là công việc." Giọng điệu Nghiêm Trạch Thanh lành lạnh.

Nghiêm Thanh Viên cảm nhận được lúc anh cả ôm lấy cậu trên người là mùi rượu nhàn nhạt, anh cả luôn luôn duy trì phong độ của một tinh anh giờ đây giọng nói đều lộ ra khàn khàn.

"Anh cả muốn ăn gì, em đi nói với đầu bếp." Nghiêm Thanh Viên chú ý sắc mặt mệt mỏi của Nghiêm Trạch Thủy, vươn tay trợ giúp anh cả nhà mình cởi áo khoác dính mùi rượu, nhường ghế của mình.

Nghiêm Trạch Thủy duỗi tay kéo cà vạt và cổ áo, lộ ra bờ ngực lớn rắn chắc, anh nửa dựa vào trên ghế, hơi nghiêng đầu tựa vào ngực Nghiêm Thanh Viên, trông như tất cả những gì không thoải mái đang được giảm bớt.

"Ừm, cháo trắng, đừng bỏ gì vào."

"Được ạ." Nghiêm Thanh Viên cẩn thận đặt đầu anh cả nhà mình đang tựa trên người mình dời đi, xoay người đi vào bếp.

"Vì sao không cho em ấy dọn đi?" Nghiêm Trạch Thanh hỏi.

Nghiêm Trạch Thủy hơi mở to mắt, rồi lại hơi nheo lại, dường như đang chống cự mỏi mệt dẫn đến cảm giác choáng váng, sau một lúc mới chậm rãi nói: "Bởi vì một chút lòng riêng."

Nghiêm Trạch Thủy ăn cháo trắng vẻ mặt cuối cùng cũng tốt lên, anh nhìn Nghiêm Thanh Viên: "Anh có thể được em trai nhỏ thân yêu phục vụ mát xa đầu không?"

"Được nha." Thật ra Nghiêm Thanh Viên vốn không biết mát xa, chỉ là làm loạn, nhưng mỗi lần anh cả đều rất cổ vũ nói, thật thoải mái, lực đạo vừa vặn, dường như vô cùng thả lỏng.

Nghiêm Trạch Thủy nửa tựa vào vai và ngực Nghiêm Thanh Viên, nhẹ nhàng cười: "Quả nhiên chỉ có Tiểu Viên Viên mới có thể để người thả lỏng."

Trong lòng Nghiêm Thanh Viên không hiểu sao khẽ động, không biết làm thế nào để biểu đạt tâm trạng bây giờ của mình.

Nghiêm Thanh Viên muốn chờ Nghiêm Trạch Thủy nghỉ ngơi đầy đủ ngủ một buổi tối sang ngày hôm sau buổi sáng tốt lành thích hợp để nói chuyện này, cậu cho rằng có thể là vì tâm trạng anh cả không tốt nên mới có thể từ chối dứt khoát như vậy.

[ĐM/Edit/End] Thiếu gia giả bị ôm nhầm được sủng ái nhưng lại không biết Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ