Nơi này rốt cuộc cũng không phải nhà họ Võ, sách trong thư phòng cũng đều là sách chiến lược quân sự và vài tác giả nổi tiếng mà Võ Thanh Tửu yêu thích, không có truyện cổ tích thích hợp để kể cho Lâm Vỹ Dạ nghe.
Trường Giang đi đến cửa phòng thì nhớ đến điều này, quay về giường cầm điện thoại di động lên, tìm truyện cổ tích trên mạng.
“Công chúa Bạch Tuyết và bảy chú lùn, thích không?” Trước khi kể, anh trưng cầu ý kiến của Lâm Vỹ Dạ trước.
Lâm Vỹ Dạ tựa ở đầu giường, giơ tay lên như cụ già, chậm giọng nói: “Được… Con cảm thấy được là được.”
“Nói chuyện nghiêm túc.” Trường Giang nói.
“Chú Võ chú cảm thấy được là được ạ!” Lâm Vỹ Dạ ngồi xuống, cười ngọt ngào.
Trải qua sự làm rộn của cô, sự bực tức của Trường Giang ngược lại tiêu tan hơn phân nửa, ngồi xuống dựa vào đầu giường, bắt đầu kể chuyện.
"Vào mùa đông, hoàng hậu ở trong cung vì con gái của bà ta…”
Mới kể một câu, thì bị tiếng đập cửa thùng thùng ngắt đoạn, ngoài cửa truyền đến giọng nói nũng nịu của Thúy Ngân: “Chú Võ, chú có ở trong phòng không? “
“Chuyện gì?” Trường Giang trầm giọng hỏi.
"Có chút việc muốn nói với chú, thuận tiện đi vào không?"
“Có chút việc muốn nói với chú, thuận tiện đi vào không?"
"Vào đi!” Trường Giang nói xuống giường.
Thúy Ngân đẩy cửa vào.
Cô ta mặc một bộ váy ngủ vô cùng gợi cảm, váy vừa qua khỏi bờ mông, áo cổ thấp lộ ra hai bầu ngực trắng trắng tròn tròn, dây áo nhỏ như hai sợi tóc, dường như chỉ cần kéo nhẹ một cái sẽ rơi ra ngay.
Gợi cảm như vậy, bất kỳ người đàn ông nào thấy, dục vọng trong lòng cũng dao động.
Lâm Vỹ Dạ nheo mắt lại, trong nháy mắt hiểu rõ ý đồ của Thúy Ngân.
Thúy Ngân lại không nhìn thấy cô trên giường, chỉ lo lả lơi đưa tình với Trường Giang, dựa vào khung cửa hồn nhiên cười nói.
“Chú Võ, vừa rồi cháu đã gọi điện cho ba rồi, hỏi ông lúc nào có thời gian, cũng là không khéo, ông đang đi công tác ở nước ngoài, phải ba ngày sau mới có thể trở về.”
"Ừm.” Trường Giang lên tiếng, vẻ mặt lãnh đạm giống như ngày thường: “Vậy thì chờ ông ấy trở về, để ông ấy đến nhà cũ một chuyến.”
Thúy Ngân không ngờ mình tỉ mỉ ăn mặc, thế mà người này lại thờ ơ, ngẫm lại cũng là không cam tâm, giả bộ như lơ đãng nghiêng bả vai, khiến dây áo trượt xuống, lộ ra bộ ngực câu dẫn, sau đó lại đưa tay nhanh chóng kéo dây áo trở về.
Vừa lộ vừa hở thế này, cũng vô cùng xấu hổ đi.
Thúy Ngân e lệ nháy mắt, vốn cho rằng thấy được ánh mắt thâm trầm Trường Giang nhìn mình chằm chằm, nhưng mà ánh mắt người đàn ông trước mặt không chút nào dao động.
“Còn có việc gì không?” Trường Giang từ trên cao nhìn xuống, nhìn cô ta hỏi.
“Không có… Không có việc gì nữa…” Thúy Ngân không ngờ đã làm tới trình độ như vậy, thế mà không có tác dụng gì.
Thân thể của cô ta đối với đàn ông mà nói, chẳng lẽ một chút hấp dẫn đều không có?
Không, không có khả năng, rõ ràng ở trước mặt cô ta Trương Thế Vinh thường xuyên không giữ mình được.
Chỉ là Trường Giang tương đối ngoại lệ mà thôi!
“Không có việc gì thì trở về ngủ đi!” Trường Giang xoay người.
“Chú Võ…” Thúy Ngân đuổi kịp hai bước, cắn răng một cái quyết định, lấy dũng khí giang hai cánh tay, chuẩn bị ôm anh.
Nhưng mà còn chưa chạm đến, bên trong liền truyền đến giọng nói của Lâm Vỹ Dạ: “Chị Ngân, tuy rằng mùa hè nóng thật, nhưng chị mặc thế này cũng quá ít đi, cẩn thận ban đêm bị lạnh bụng.”
Thúy Ngân nghiêng đầu nhìn một cái, thì thấy Lâm Vỹ Dạ mặc bộ đồ ngủ con thỏ phấn nộn, từ trên giường Trường Giang đi xuống.
Cô ta có chút giật mình, sau đó chính là oán hận —— khó trách Trường Giang thờ ơ với câu dẫn của cô ta, thì ra là dục hỏa có chỗ phát tiết.
Cô ta miễn cưỡng nặn ra một nụ cười với Lâm Vỹ Dạ: “Dạ Dạ, em đang ở đây à.”
“Gần đây mỗi ngày em đều ở đây nha.” Lâm Vỹ Dạ ngòn ngọt cười: "Chị Ngân đến tìm chú Võ, là vì chuyện của chú hai sao? “
BẠN ĐANG ĐỌC
[Cover] Võ Gia Cưng Chiều Bảo Bối
Historia CortaTruyện "Võ Gia Cưng Chiều Bảo Bối" là câu chuyện trùng sinh quay về lúc 18 tuổi, Lâm Vỹ Dạ sợ hãi vị thủ trưởng nghiêm túc của Trường Giang nhưng bản thân cô càng sợ thấy ma hơn. Vì vậy, người ở Đế Đô đều biết thủ trưởng Võ có một cô vợ nuôi từ bé...