Giống như mọi ngày tầm thường khác, Hiếu vẫn làm công việc mình thích, tự do đi lại những nơi mình muốn, và, em vẫn yêu Vy Thanh, nhiều hơn mỗi ngày.
Nhưng cận kề thời gian này thì Vy Thanh cũng khó mà có lúc rỗi rảnh, phải cố gắng lắm mới giải quyết xong công việc chất chồng từ sáng sớm tờ mờ. Sau khi tức tốc chạy từ đồn điền về, chàng lại thong thả hướng đi ra phía bờ sông quen thuộc, phần để thưởng ngoạn, phần vì trong thâm tâm vẫn luôn tin tưởng một cái gì đó thật mãnh liệt, rằng Hiếu đang có mặt ở đó.
Quả nhiên, bóng dáng cao cao của em dần xuất hiện, hoà vào đám dương xỉ phía bên kia bãi bồi. Vy Thanh mím môi, rón rén bước đến chỗ của Hiếu, bấy giờ mới nhận ra rằng em đang vò một giỏ đồ đầy ắp.
Rồi bất chợt, Vy Thanh hô lên một tiếng, tay cũng tăng hiệu ứng đặt lên vai Hiếu, vờ đẩy em xuống. Hiếu theo quán tính giật mình, người hơi cúi về phía trước, tròn xoe mắt nhìn chàng.
"Trời đất, anh không sợ mình cắm đầu xuống sông luôn à?".
Hiếu cuống cuồng đứng dậy, vịn lấy cánh tay Vy Thanh lật tới lật lui kiểm tra, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm, "Hên là anh không bị gì."
Vy Thanh bật cười khanh khách, hai mắt long lanh, díp lại dưới màu nắng vàng ươm.
"Anh chỉ muốn xem thử thôi, không ngờ là gặp em ở đây thiệt."
Hiếu quay người lại, vừa tiếp tục công việc dang dở vừa hỏi chàng, "Ủa mà anh tới đây làm gì? Xế chiều rồi cơ mà."
Vy Thanh lững thững đi đến, ngồi xổm xuống bên cạnh. Hiếu bây giờ đang vắt cái áo màu chàm, để nó ráo nước rồi đặt vào thúng. Tự nhiên chàng cũng thấy tò mò, hàm răng trắng sáng lộ ra một cách bí hiểm.
"Anh nhớ em, muốn gặp em chút xíu."
Chàng ló đầu ra, cái đầu nho nhỏ, nghiêng nghiêng như muốn dựa vào vai Hiếu nghỉ ngơi.
Nhưng Hiếu lại tránh đi, hì hục vò lấy một bộ quần áo nữa, em bĩu môi, "Em hông tin đâu, anh có gì chứng minh không?".
Vy Thanh nghĩ ngợi một hồi, sự im lặng trùng tịch của chàng giăng lên làm Hiếu đột nhiên lạnh người. Em không quen cảnh này và lo lắng quay sang, ai mà dè còn chưa kịp nhìn đối phương mặt tròn mặt méo ra sao thì đã bị một cái hôn đáp ngay ở má phải.
Người Vy Thanh thì bé tẻo teo mà còn rướn người lên hôn em, cái cảm giác được làm chủ của Hiếu đột nhiên dâng cao khiến em vừa thích thích vừa hứng khởi.
Hiếu đơ người ra một lúc lâu, hai má không hiểu vì sao cứ nóng và đỏ lên. Em mím môi, cái tay cứ đan lại, vắt mạnh cái áo để giấu đi sự ngại ngùng không mời mà tới.
Hiếu chưa bao giờ có hành động này, bởi vì lúc nào em cũng tỏ ra mình với một bụng chững chạc, bất cứ việc nào em cũng thạo, thế nhưng lại quỵ luỵ bởi những hành động ngẫu hứng của Vy Thanh.
Vy Thanh thì thích thú càng nhiều, chàng cười lớn, với lấy thêm một cái áo chưa được giặt, nhúng xuống nước, hễ Hiếu làm cái gì thì chàng bắt chước làm theo cái đó. Thoáng chốc, cảnh một mà đã thành ra hai người cùng giặt đồ bên bờ sông trắng lấp lánh.
BẠN ĐANG ĐỌC
Longfic | Nay Mới Biết Ngày Đó Là Sai | HieuCrisHuy
FanfictionTa xuất thân là một thư sinh nho nhã, mọi lời ta thốt ra đều là châu báu ngọc ngà. Em chỉ là một tên lưu manh, ẩn náu nơi đầu đường xó chợ, ai thuê gì làm nấy. Trớ trêu thay, ta lại đem lòng thầm thương trộm nhớ em. Hò ơi, hương cau vui nhớ mùi trầu...