Chương 2

5.8K 543 54
                                    

"Tiến triển thế nào rồi?" Rich kid ngồi bên cạnh Vương Nhất Bác nháy mắt ra hiệu với cậu.

Vương Nhất Bác chỉnh quần áo theo thói quen, kéo cổ áo lôi xuống một chút, mặt dây chuyền lung lay trước mắt đối phương một cái, rich kid theo bản năng muốn thò tay ra sờ, bị Vương Nhất Bác vỗ bốp lên tay, giọng điệu không nặng không nhẹ: "Làm gì."

"Xem thôi mà, sư tử nhỏ cũng thú vị ghê." Hắn nhìn Vương Nhất Bác tháo mũ lưỡi trai xuống cào tóc, lấy ngón tay chải vài cái rồi lại đội mũ lên, lần này khuôn mặt lộ ra ngoài nhiều hơn một chút, cậu liếc mắt nhìn tên rich kid kia một cái: "Không được mua giống tôi đâu đấy."

Hắn vui vẻ: "Ai mà không biết cậu ghét đụng hàng với người khác, còn phải nói riêng à?"

Vương Nhất Bác ấn ấn tay, gõ gõ lên mặt bàn kính trong suốt ở quầy bar, tỏ ý kêu người bên cạnh rót rượu: "Sợ cậu ngứa tay."

Rich kid không nói tiếp chủ đề này, lại hỏi lần nữa: "Rốt cuộc thế nào?"

Tối qua bọn họ cá cược liên quan đến ca sĩ mới tới ở quán bar của Vương Nhất Bác, phần lớn mọi người lâm trận quay đầu, cược anh là trai thẳng, chỉ vì trong đó có một người vừa mới từ bên kia sang, tận mắt trông thấy Tiêu Chiến xuống sân khấu xong từ chối lời mời mọc tình một đêm của một anh trai manly múi nào ra múi nấy, rõ ràng nụ cười dịu dàng, nhưng lại giống như có giấu dao phía sau, nhìn mà khiến người ta sợ hãi.

Lại cộng thêm lúc anh đứng thẳng người còn cao hơn anh trai manly kia tận mấy centimet, khung cảnh càng ngại ngùng hơn.

"Trai thẳng xinh đẹp." Người kia nói.

Vương Nhất Bác liếm liếm rượu dính trên môi, hạ mắt xuống, chọn yếu tố trọng điểm nói: "Anh ấy hỏi tôi có bạn trai không."

Bốn phía ồ lên tiếng cười, kèm theo những lời suy đoán ái muội, mơ hồ trộn lẫn vào tiếng nhạc, rich kid vỗ mạnh một cái lên mặt bàn: "Ấy, đưa tiền đưa tiền, dám chơi dám chịu nha, nào nào, mã nhận tiền Alipay các vị ơi..."

Bọn họ đều không phải người thiếu tiền, chỉ đơn giản là tìm niềm vui, thua rồi cũng chẳng tức giận, lần lượt quét mã đưa tiền, rich kid chuyển phần của Vương Nhất Bác sang cho cậu, trêu chọc nói: "Cậu nói xem có phải anh ta thích cậu rồi không? Nếu không sao lại hỏi cái này?"

"Không." Vương Nhất Bác lấy ngón tay ma sát trên miệng ly nửa vòng: "Chắc chỉ tiện miệng hỏi thôi."

Rich kid cụng ly với chiếc ly của cậu một cái, cười không nói gì.

Sự khác biệt lớn nhất giữa Vương Nhất Bác và đám người này có lẽ chính là ở đây, đều là những người được giáo dục cấp cao, bình thường chơi với nhau, mồm miệng cũng quen thân không có điểm dừng, nói năng không kiêng nể gì. Cũng có thể là vì những người tiếp xúc với mình phần lớn đều đem theo mục đích, đều biết rõ nhau là kiểu người gì, thế nên cũng không có lời nào dễ nghe.

Mà Vương Nhất Bác lại không thích nói những cái này.

Dù cho bây giờ cậu ngồi cùng với bọn họ, cũng giống như người của hai thế giới khác nhau.

[Bác Chiến] Dám Chơi Dám ChịuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ