Chương 12

3.6K 399 20
                                    

Lúc tuyết tan còn lạnh hơn cả lúc tuyết rơi, không có hoạt động giải trí nào ở bên ngoài cả, Vương Nhất Bác cũng lười ra khỏi cửa, bèn lên mạng đặt mua bộ lego mới ship đến nhà Tiêu Chiến. Cậu bé trông có vẻ hiếu động, vậy mà cũng có thể ngồi yên để ghép đồ, bốn năm tiếng không di chuyển. Lúc Tiêu Chiến rảnh rỗi đến giúp đỡ, bị chỉ huy ghép mấy cái linh tinh lặt vặt.

Có điều anh quả thực chẳng hứng thú gì với thứ này, không kiên nhẫn được như Vương Nhất Bác, chưa bao lâu đã chuồn lên sofa đọc sách, thông qua dư quang nhìn Vương Nhất Bác cầm sách hướng dẫn chăm chú chọn miếng ghép ghép lại với nhau, dòng suy nghĩ bay bổng ra tận chân trời, nghĩ đến sở thích của hai người họ, thế mà lại không có cái nào giống nhau.

Vương Nhất Bác yêu sự kích thích, chỉ cần là những trò chơi vận động cực hạn mà Tiêu Chiến có thể nghĩ tới cậu đều đã chơi thử hết, lúc chơi cứ như không cần mạng, lần nào cũng khiến người ta nhìn mà kinh hồn bạt vía. Lúc nhỏ tuổi hơn một tí từng lăn lộn trong hội street dance, những chiếc video đó vẫn được lưu giữ đến bây giờ, chất lượng hình ảnh không được rõ nét, miễn cưỡng lắm mới có thể nhận ra khuôn mặt cậu. Hồi còn là nhóc con trông đã chảnh chọe vênh váo muốn chết, lúc battle thì hoang dã tới mức khiến người ta da đầu phát tê. Tiêu Chiến xem mấy video này thì hào hứng lắm, đặc biệt là lúc có Vương Nhất Bác đã trưởng thành ở bên cạnh để anh so sánh.

Hào quang của cậu kéo dài từ thời còn thơ đến tận bây giờ, không hề vì sự tăng lên của tuổi tác mà lu mờ đi, ngược lại còn thêm phần chói mắt. Thứ mà tiền bạc đắp lên không chỉ là những thú vui nông cạn có thể nhìn thấy bề ngoài. Là một rich kid với cấp bậc thậm chí còn cao hơn mức tiêu chuẩn, cậu không dính những thứ tiêu cực. Không mặc sức chơi bời như người khác, ở nơi có ánh đèn mờ tay trái tay phải mỗi bên ôm một em, không mải đi du lịch hoặc mở rộng sở thích, để của đời mình chơi bời thành muôn hình muôn vẻ. Những người đó ngồi uống rượu cùng với cậu, giống như cùng một kiểu người, lại hoàn toàn không phải một kiểu người.

Sở thích của Tiêu Chiến so với cậu thì khác một trời một vực, đọc sách xem triển lãm tranh nghe nhạc kịch, hai chữ văn nghệ giống như dán trên mặt anh, dù cho có một khuôn mặt đẹp đẽ như vậy, khiến người ta nghi ngờ anh toàn ở những chỗ phong tình hưởng thụ niềm vui được người ta theo đuổi. Biết bao người kẻ trước ngã xuống kẻ sau tiến lên, cầu anh bố thí cho một ánh mắt, thế nhưng Tiêu Chiến lại là kiểu người sẽ pha một tách cà phê ngồi tắm ánh nắng chiều, dựng chiếc giá vẽ trên ban công đầy gió.

Văn nghệ và hoang dã, sự phối hợp khó mà khiến người ta tưởng tượng, đến nay vẫn chưa xuất hiện bất cứ vấn đề nào, vẫn luôn vô cùng hòa hợp.

Vương Nhất Bác ghép một tòa lâu đài Disney ở nhà Tiêu Chiến, úp hộp thủy tinh lên, yên tĩnh nằm trong phòng đọc sách của anh. Khi nghỉ ngơi giữa lúc làm việc, nghiêng đầu nhìn sang phía đối diện là có thể trông thấy lâu đài này.

Mẫu này không phải kiểu mà Vương Nhất Bác thích, lúc Tiêu Chiến hỏi cậu, đối phương dùng đôi mắt tựa như đang có ánh nước dao động nhìn sang anh, giọng điệu lười nhác: "Không thích à?"

[Bác Chiến] Dám Chơi Dám ChịuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ