Chương 7

4.4K 452 35
                                    

Vật dụng cá nhân mà Vương Nhất Bác để ở quầy bar không nhiều, pha rượu cũng là học theo một bartender khác ở quán bar. Con người đối phương không tệ, tính cách cũng tốt, anh ta đến đây sớm, biết thân phận của Vương Nhất Bác, vì vậy phần lớn thời gian đều chỉ dạy Vương Nhất Bác pha những loại rượu mà cậu hứng thú, những bill hàng được in ra tại quầy, phần lớn đều do anh chia sẻ giúp.

Thấy Vương Nhất Bác đang thu dọn đồ đạc, bartender kia cười nói đùa: "Thế sau này cậu còn tới nữa không?"

"Tới chứ, tất nhiên phải tới." Vương Nhất Bác tháo chiếc nơ trên cổ ra, gỡ thêm vài chiếc cúc áo nữa, lộ ra xương quai xanh đẹp đẽ, tư thái vô cùng phóng khoáng: "Dù sao đây cũng là quán bar của tôi."

Cậu nhận lấy ly Whisky mà bartender đưa tới, viên đá hình tròn lắc lư chậm chạp trong ly, Vương Nhất Bác ngửa đầu lên uống một ngụm. So với những mặt hàng bán chạy như cocktail, cậu vẫn thích mấy thứ này hơn.

Vừa hay tầm mắt chạm nhau với Tiêu Chiến ở trên sân khấu, bài hát "Cối xay gió màu trắng" được anh hát tình cảm tới cực điểm. Trong danh sách những bài hát của ca sĩ hát quán bar, ở list bài hát dưới tên Châu Kiệt Luân gần như không có bài này. Phần lớn mọi người thích nghe những bài hot, nhưng Tiêu Chiến cứ không, anh thích đi ngược lại trào lưu, nhưng hiệu quả lại luôn tốt một cách ngoài dự đoán.

Lời hát ở đoạn cao trào đủ để chạm đến trái tim con người, ánh mắt của tất cả mọi người đều ở trên người Tiêu Chiến, theo bản năng hát cùng anh, lắc lư chiếc đèn huỳnh quang trong tay và chiếc điện thoại đã bật đèn flash. Mà Tiêu Chiến đứng giữa trung tâm ánh sáng, lại nhìn Vương Nhất Bác không hề chớp mắt.

Người khác mặc bộ đồ này trông sẽ rất giống nhân viên phục vụ, còn Vương Nhất Bác mặc áo sơ mi và gile, lại giống như tiểu thiếu gia nhà quý tộc lâu đời, từ lúc sinh ra đã được yêu chiều, tất cả mọi thứ mà người thường hướng đến đối với cậu mà nói chỉ cần vẫy tay là có, lớn lên một cách vui vẻ trong tình yêu vô bờ.

Dáng vẻ không mặc quần áo cũng từng trông thấy, dáng vẻ chỉ mặc chiếc áo phông cộc tay không biết của nhãn hiệu nào và một chiếc quần jean đã giặt tới mức bạc màu cũng đã từng trông thấy, bây giờ trông thấy dáng vẻ cậu tháo cúc áo cổ, nét mặt thả lỏng, lại có cảm giác phong lưu ưu nhã, sức hút hoàn toàn tự nhiên được thiên vị đóng dấu trên người cậu.

Đại khái đến cả ông trời cũng yêu cậu.

Không thể nói là không nỡ, nhưng Tiêu Chiến rất hài lòng với cậu bé này, từ vẻ ngoài, tính cách, còn cả việc "làm", thứ nào cũng gần như đạt điểm tuyệt đối.

Anh đứng trên sân khấu chầm chậm hát, từ Châu Kiệt Luân hát đến Lâm Tuấn Kiệt, từ "Dưới núi Phú Sĩ" của Trần Dịch Tấn đến "Điều anh hoài niệm" của Tôn Yến Tư. Lúc xuống sân khấu cổ họng có hơi khàn, nước ấm của Vương Nhất Bác vừa hay được đưa tới. Rời khỏi quầy bar, cả người cậu trông càng mảnh khảnh thon dài, vai rộng eo nhỏ, tỉ lệ vô cùng ưu việt.

Vương Nhất Bác hơi đem theo ý cười nói: "Nghe hay lắm."

Tiêu Chiến xua xua tay, nói đùa rằng: "Cảm ơn, em là người thứ 10005 nói như vậy."

[Bác Chiến] Dám Chơi Dám ChịuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ