Chương 8.3

3.7K 420 13
                                    

Tiêu Chiến tỉnh dậy sớm hơn Vương Nhất Bác.

Đêm qua quả thực giống như anh tưởng tượng, trên chiếc giường ngủ vô cùng ngon này, anh thậm chí không cả nằm mơ. Hai người cứ tựa sát vào nhau như thế, trong tiết trời cuối hạ với cái nóng oi bức còn chưa rút đi, trong khí lạnh điều hòa khiến xương cốt toàn thân con người ta đều mềm nhũn ra thế này, họ thong thả ngủ đến hơn chín giờ sáng.

Tiêu Chiến đã lâu lắm không có thời gian thảnh thơi dễ chịu như thế này rồi.

Vương Nhất Bác mặt đối mặt nằm bên cạnh anh, nửa khuôn mặt giấu trong chăn, phần mặt lộ ra ngoài rất yên tĩnh, so với hình ảnh cậu con trai xấu hổ sau quầy bar mà Vương Nhất Bác đóng giả hồi mới quen nhau còn ngoan hơn một chút. Tiêu Chiến lấy ngón tay gảy gảy hàng lông mi sợi nào ra sợi nấy của cậu, lúc sợi lông quét qua ngón tay thấy ngứa ngứa, cảm giác đó vừa xa lạ vừa kỳ quái.

Giống như đang đi trên chiếc xích sắt treo trên vách núi, rõ ràng biết rằng chỉ không cẩn thận một chút là sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng, nhưng vẫn cứ không nhịn được bị tiếng kêu gọi ở phía bên đối diện thu hút, muốn tiến lên phía trước thử xem sao.

Nghiêm túc suy nghĩ thì, Vương Nhất Bác chỉ có thể xem là một partner tốt. Trông đẹp trai, "làm" cũng giỏi, có đầy rẫy thời gian để có thể lãng phí với mình, hơn nữa còn không cần bươn chải vì mưu sinh.

Nhưng nếu như muốn nghiêm túc đến với nhau thì, anh lại có rất nhiều điểm không hợp với cậu.

Khoảng cách sáu tuổi vào lúc này trở nên vô cùng bất lực, Vương Nhất Bác quá trẻ trung, bất cứ ai ở độ tuổi này cũng đều sẽ cảm thấy mình vẫn chơi chưa đủ, những người đã gặp, những chuyện đã thấy trên đời đều không ít, điều này dẫn tới mức độ một lòng của cậu sẽ giảm đi rất nhiều. Bởi vì bên cạnh Vương Nhất Bác, vĩnh viễn sẽ luôn có "người tiếp theo."

Tiêu Chiến mím môi định thu tay lại, nhưng lại bị Vương Nhất Bác tóm ngay tại trận. Vương Nhất Bác vẫn nhắm mắt, không thể bắt được khoảnh khắc hoảng hốt trong giây lát của Tiêu Chiến, cậu giống như vẫn chưa tỉnh ngủ, mơ màng cầm tay Tiêu Chiến đưa đến bên miệng mình, nhẹ nhàng hôn lên phía bên trong cổ tay anh một cái: "Người già đúng là ngủ ít."

Cậu nói như vậy, nhưng trong cổ họng lại giống như ngậm một chiếc kẹo đường, rõ ràng là lời sẽ khiến người ta tức giận, nói ra từ miệng cậu lại giống như đang làm nũng.

Tiêu Chiến không nặng không nhẹ nhéo lên eo cậu một cái.

Vương Nhất Bác quả nhiên kêu ầm lên, a a shh shh, vươn dài tay ra ôm Tiêu Chiến kéo vào lòng mình. Bọn họ đều rất gầy, xương quai xanh nhô lên rõ ràng, giữa da thịt không có mỡ thừa, ôm chặt quá thậm chí còn có cảm giác cộm cộm phát hãi. Nhưng Vương Nhất Bác - kiểu người càng khó càng thích làm này còn lâu mới để ý chút cảm giác không thoải mái đó, cậu thoải mái gác cằm lên hõm vai Tiêu Chiến cọ, ậm ừ hỏi anh: "Hôm nay chúng ta làm gì?"

Giống như bọn họ đã đầu ấp tay gối qua vô số ngày đêm, vào một buổi sáng thân mật thức dậy hỏi một câu hỏi không thể đơn giản hơn.

Tiêu Chiến không trả lời câu hỏi của Vương Nhất Bác, mà nghiêng mặt sang hôn tai cậu. Vành tai vừa mềm vừa mỏng, bị hôn nhẹ mấy cái đã thay đổi màu sắc. Tiêu Chiến cảm thấy buồn cười, cố ý chơi xấu, cắn vành tai cậu không nặng không nhẹ mài lên hai cái, còn chưa nói được gì đã bị Vương Nhất Bác lật người đè xuống dưới.

[Bác Chiến] Dám Chơi Dám ChịuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ