Chương 6

4.8K 479 15
                                    

Tám rưỡi tối, khách cũng không xem là nhiều, Tiêu Chiến ngồi trước quầy bar, nhìn Vương Nhất Bác pha Margaret River, úp ngược ly rượu xuống làm viền tuyết trong đĩa muối, nét mặt nghiêm túc, giống như đang làm thí nghiệm trong phòng học. Tiêu Chiến chống cằm nhìn cậu đặt ly rượu đã pha xong vào chiếc khay của nhân viên phục vụ, bấy giờ mới lên tiếng hỏi: "Bình thường thích làm gì?"

Vương Nhất Bác cười với anh: "Sao hả, bây giờ mới nhớ ra phải tìm hiểu em?"

Tiêu Chiến nhún nhún vai: "Chúng ta đều không hiểu về đối phương lắm."

"Anh là người nổi tiếng ở đây." Vương Nhất Bác đổ nước cam vừa ép xong vào ly thủy tinh trong suốt, đẩy đến trước mặt Tiêu Chiến: "Bọn họ biết tính cách, sở thích của anh, biết màu anh thích, thứ mà anh muốn ăn, thậm chí trước đây anh từng hát ở quán bar nào, có bao nhiêu người từng theo đuổi anh cũng đều biết hết."

Tiêu Chiến bị cậu chọc cho thấy vui vẻ: "Em nói cứ như anh là đại minh tinh nào đó vậy."

Vương Nhất Bác nhếch lông mày một cái, không trả lời câu này, xách một chiếc hộp giấy được đóng gói tinh xảo dưới tủ lên: "Cho anh đó."

Tiêu Chiến bóc ra, bên trong có bốn chiếc bánh tart trứng, hơi nóng vẫn còn chưa tan, giống như vừa mới được bê ra từ lò nướng chưa lâu. Ngay giây phút hộp được mở ra, hương thơm theo đó phả lên mặt, kem trứng với vỏ ngoài hơi cháy núng nính theo động tác của anh, trông cực kỳ mê người.

"Vương Nhất Bác." Tiêu Chiến kéo dài giọng ra gọi cậu, nụ cười tế nhị: "Cái này tính là gì đây?"

Vương Nhất Bác tỏ ra nghiêm túc, hoàn toàn không nhắc đến việc hôm trước nghe thấy lúc Tiêu Chiến tán dóc với nhân viên phục vụ nói mình muốn ăn đồ ngọt: "Ở gần đây có cửa hàng mới mở, nghe bọn họ nói mùi vị khá ngon."

Vừa hay, bữa tối Tiêu Chiến cũng không ăn gì mấy, vốn cũng chẳng thấy gì, kết quả bây giờ trông thấy bánh tart trứng xong lại cảm thấy hơi đói. Anh không truy hỏi suy nghĩ thầm kín của Vương Nhất Bác, sau khi hỏi cậu xin giấy ướt thì lấy một chiếc ra ăn. Lúc đang cắn bánh tart, Vương Nhất Bác đột nhiên hỏi anh: "Anh Chiến muốn biết những gì?"

Tiêu Chiến ngậm bánh trong miệng, tròn mắt nhìn cậu.

Khóe môi Vương Nhất Bác ngậm ý cười: "Sở thích thì rất nhiều, thích chơi trượt ván, có lúc nghỉ ngơi thì sẽ đi lái motor với bạn bè, mùa hè thích đi lướt sóng, mùa đông thích trượt tuyết, các trò chơi mạo hiểm em đều hứng thú, ừm... Cực kỳ không thích trốn thoát khỏi mật thất."

Cậu nói từng cái từng cái một, tận tới khi nói câu cuối cùng, làm cho Tiêu Chiến vẫn đang ngơ ngác bị chọc cho bật cười, đặt chiếc bánh tart đã cắn một miếng xuống, nhồm nhoàm hỏi: "Sao lại không thích trốn thoát khỏi mật thất?"

Vương Nhất Bác nhếch lông mày, trông có vẻ như đó là chuyện đương nhiên: "Tối quá."

"Em không thích môi trường tối tăm." Cậu bổ sung thêm một câu.

"Nói chi tiết ghê." Tiêu Chiến giơ ngón tay cái lên với cậu.

Vương Nhất Bác không hề tiếp lời anh, nghĩ đến câu "cũng có phải yêu đương đâu" mà trước kia Tiêu Chiến nói với mình, trong lúc nụ cười vụt tắt cũng cảm thấy những thứ mình vừa nói đều là phí lời. Dù cho đã giản lược bớt, nhưng cũng không cần thiết phải nói.

[Bác Chiến] Dám Chơi Dám ChịuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ