Chương 5

5K 494 13
                                    

Người làm việc vào ban đêm gần như không mấy khi sử dụng thời gian ban ngày. Lăn lộn tới khá khuya, lại cộng thêm đồng hồ sinh học đã quen với thời gian, đợi tới khi hai người mặt áp mặt tỉnh lại, mặt trời đã đang lặn về tây rồi. Ráng chiều xuyên qua rèm cửa sổ, lờ mờ phủ một lớp màu sắc nhàn nhạt trên nền nhà, điều hòa không ngừng thổi ra khí lạnh, mát rượi cả phòng.

Tiêu Chiến ngồi nửa người dậy, chăn mỏng trượt xuống từ đầu vai, anh nheo mắt lại nhìn căn phòng lộn xộn bừa bãi, nhất thời không biết mình đang ở đâu. Tận tới khi Vương Nhất Bác nằm bên cạnh người anh vẫn đang nhắm mắt, duỗi cánh tay ra ôm lấy mình, Tiêu Chiến mới hốt hoảng nhớ lại sự điên cuồng tối qua.

Vương Nhất Bác dùng chiếc đầu tóc tai rối tung của mình cọ lên eo Tiêu Chiến mấy cái, dấu hôn và vết tay chồng chéo lên nhau, bị cậu lấy trán áp lên, giống như một chú cún con làm nũng, giọng nói khàn khàn: "Mấy giờ rồi?"

"Hơn năm giờ." Tiêu Chiến mò lấy điện thoại của mình, lướt đại vài cái, sau khi xác định không có tin tức gì quan trọng mới lại nhét về chỗ cũ: "Đói chưa?"

Vương Nhất Bác dán sát người sang phía anh thêm một chút, siết cánh tay lại, giọng nói gần như nghe không rõ: "Cũng tạm......"

Dáng vẻ con nít này khiến Tiêu Chiến cong mắt lên cười, xoa đầu cậu mấy cái: "Vẫn buồn ngủ à?"

Vương Nhất Bác không nói gì, trên vai có một vết răng nhàn nhạt, mấy vết đỏ trên lưng vẫn chưa tan hết, da cậu trắng, những dấu vết này càng rõ ràng hơn. Ánh mắt Tiêu Chiến liếc qua một cái, định gọi nhóc con dậy đánh răng ăn sáng, kết quả bản thân mình vừa cử động, cơ bắp nhức mỏi bị kéo dãn, đau tới mức ngồi về chỗ cũ, shh một tiếng hít ngược khí lạnh vào trong.

Vương Nhất Bác bấy giờ mới tỉnh táo hơn một chút, chống nửa trên người ngồi dậy, mắt vẫn chưa mở được hoàn toàn: "Sao thế?"

Tiêu Chiến: ...... Anh rất ổn, em tin không?

Cậu bám tay lên eo Tiêu Chiến, lấy lòng bàn tay xoa nắn éo anh, sáp môi tới bên tai anh, hơi nóng luồn vào trong, Tiêu Chiến theo bản năng muốn tránh, lại bị Vương Nhất Bác ấn vai lại, đành ương ngạnh mặc cho Vương Nhất Bác nhấm nháp vành tai mình: "Hôm nay không phải diễn đúng không?"

Chưa đợi Tiêu Chiến trả lời, Vương Nhất Bác lại nói: "Em xin nghỉ."

"Nghỉ ngơi một chút cũng rất tốt." Tiêu Chiến lặng lẽ lấy tay đỡ eo: "Ăn tối cùng nhau?"

Chắc khoảng hơn nửa năm nay, Vương Nhất Bác đều giải quyết vấn đề ăn uống ở bên ngoài, lần trước ăn ở nhà là một buổi họp mặt gia đình, mời đầu bếp đến nhà nấu, dặn cậu nhất định phải tới, nếu lần đó cậu không tới thì thời gian này còn phải cộng thêm nửa năm nữa.

Cậu không ngờ Tiêu Chiến lại muốn tự mình động tay, càng không ngờ anh sẽ lôi mình đến siêu thị.

Không khí oi nóng đã tan đi khá nhiều, gió đêm mát mẻ, Tiêu Chiến mặc quần cộc áo phông đơn giản, hơi thở sạch sẽ đến mức khiến người ta căm phẫn. Một tay đẩy xe, hơi nghiêng người thấp giọng hỏi Vương Nhất Bác những thứ cậu không ăn, nét mặt trông rất chăm chú, giống như bữa này anh phải thiết đãi thật đặc biệt, chứ không phải làm bừa cho xong.

[Bác Chiến] Dám Chơi Dám ChịuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ