Chương 13

3.5K 408 22
                                    

Tiêu Chiến đứng trước cửa quán bar, móc một chiếc bật lửa trong túi ra, chiếc nắp kim loại bị ngón tay anh đùa nghịch lúc mở lúc đóng, tiếng vang lanh lảnh.

Anh hạ mắt xuống, chăm chú nhìn vào ngọn lửa không ngừng nhảy nhót rồi lại bị mình dập tắt, ánh sáng hắt lên khuôn mặt anh, lắc lư qua lại. Từng tia sáng lướt qua lông mi dài nhọn, chiếu lên đôi đồng tử màu hổ phách làm lay động một mảng thủy quang. Gió đêm rất lạnh, thổi lên mặt đau đớn như bị dao sắc cắt qua.

"Không thành công." Đối phương nhíu mày, tròn miệng thổi ra một vòng tròn khói, vẻ mặt dường như có chút thất vọng: "Trong có vẻ khó khăn phết đấy."

"Ừ, tớ biết rồi." Tiêu Chiến văng nắp chiếc bật lửa lần cuối cùng, cất nó về lại túi áo: "Cảm ơn nhé, hôm khác mời cậu ăn cơm."

"Đợi một lát." Người đàn ông đưa tay ra kéo anh lại: "Đừng đi vội, nói xem tình huống này là thế nào? Cậu không muốn chơi với người đó nữa à?"

Tiêu Chiến nhìn hắn, cong môi lên cười một cái, mặt mũi giãn ra: "Ngược lại hoàn toàn, tớ muốn chơi thật với em ấy."

"Thế cậu làm trò này làm gì? Không sợ hắn ta thật sự bị tớ lừa vào khách sạn à?"

"Sự cám dỗ bên cạnh em ấy vốn đã không ít." Tiêu Chiến đút một tay vào túi áo, ngón tay nghịch nghịch lớp vỏ kim loại của chiếc bật lửa: "Tớ chỉ phóng đại sự cám dỗ này thêm một chút mà thôi."

"Tiền đề của việc chơi thật là," Tiêu Chiến chậm rì rì nói: "Em ấy phải có khả năng kháng cự cơ bản với sự cám dỗ." Anh cọ cọ lên mũi giày của đối phương: "Tối nay nếu thật sự bị cậu lừa đi khách sạn, tớ sẽ mua vé máy bay chuyển sang thành phố khác sống ngay trong đêm."

Đối phương vui không tả nổi: "Cậu biết chơi ghê ha, đây là muốn để cậu ta tự mình so sánh hay thế nào?"

Tiêu Chiến không trả lời.

Vốn dĩ hôm đó anh dám nói rõ lòng mình, là vì đã nắm được những đãi ngộ đặc biệt và những đặc quyền mà Vương Nhất Bác dành cho mình, đây là một phần đem lại cho anh dũng khí. Nhận thức của con người rất kỳ lạ, nhất quyết phải có vài yếu tố bên ngoài kích thích mới có thể lĩnh hội ra.

Anh cho Vương Nhất Bác đủ quyền lựa chọn, tạo ra những cám dỗ mà sau này sẽ không ngừng xuất hiện bên cạnh cậu, càng có sự so sánh, cảm giác của Vương Nhất Bác sẽ càng rõ ràng, sự yêu thích của cậu đối với mình cũng sẽ có nhận thức rõ ràng hơn.

"Được, đây mới là thủ đoạn của người trưởng thành." Hắn vỗ vỗ vai Tiêu Chiến: "Bạn nhỏ chơi với cậu vẫn hơi kém hơn một chút."

Tiêu Chiến cười cười, không nói gì.

Sự mạo hiểm bên trong không hề nhỏ, nói trắng ra, anh cũng đang cược.


Vương Nhất Bác đợi Tiêu Chiến quay lại, vươn dài cánh tay ôm eo anh về phía mình, vùi đầu lên hõm vai anh giây lát.

Tiêu Chiến lấy tay vuốt ve sau gáy cậu mấy cái, động tác rất dịu dàng, giống như đang an ủi: "Sao thế?"

Vương Nhất Bác không nói gì, nghiêng mặt sang hôn cằm và vành tai anh, Tiêu Chiến thấy hơi ngứa, lùi về phía sau một chút, nhưng lại bị giữ chặt gáy ấn sang bên này, cánh môi có chút gấp gáp cọ cọ lên anh, giọng điệu ậm ờ không rõ: "... Tiêu Chiến."

[Bác Chiến] Dám Chơi Dám ChịuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ