Quản lý mang cháo đến cho Nhiên Mộng, cậu nhẹ giọng cảm ơn: "Em nghĩ em và người kia sẽ còn gặp mặt nói chuyện tiếp anh ạ." Cậu mỉm cười, Simon nghe thế thì gật đầu:
"Được, chuyện cá nhân này anh không khuyên nữa nhưng sau một tháng, chuyện dán da giả che vết cắt và khử mùi Alpha không phải kế sách lâu dài, bên chương trình em tham gia cũng đang quay dang dở, nếu được thì tranh thủ nghỉ ngơi tốt, anh sẽ giúp làm thủ tục xuất viện để em chuyển về nhà tịnh dưỡng nốt."
"Vâng ạ, em nghĩ ngày mai hoặc mốt có thể xuất viện rồi." Nhiên Mộng thổi muỗng cháo, ăn một ngụm to rồi thỏa mãn thở dài: "Ngon quá... tôm to thật đó." Cậu nhìn con tôm trong cháo, không khỏi cảm thán. Bữa ăn trước Nhiên Mộng mải suy nghĩ nên không chú ý, được một lúc không nghĩ ngợi gì, cậu phát hiện đồ ăn ở đây thế mà ngon hơn trái đất xưa.
"Thường thì Omega bị cắn sẽ đổi khẩu vị, xem chừng em đổi khẩu vị rồi đấy." Quản lý đưa khăn giấy cho cậu, vô thức nói. Nhiên Mộng suýt sặc cháo, cậu nhận khăn lau lau miệng, hơi hằn giọng lái qua chuyện khác: "Cơ mà chương trình em đang tham gia dang dở là gì ạ?"
Quản lý hơi bất ngờ nhưng chợt nhớ nghệ sĩ nhà mình đang mất trí nhớ nên nghiêm túc nói: "Chương trình em tham gia tên là "Chuyện xưa tôi nhớ", là chương trình hỏi đáp, trả lời những câu hỏi trong những sự kiện thuộc trái đất xưa."
"Tạo hình của em trong chương trình là gì nhỉ?" Cậu ăn xong thì lau miệng, nghiêng đầu nhìn quản lý, quản lý vừa mở miệng cậu liền nói chen nên cả hai đồng thanh cùng nhau: "Đứa nhỏ ngốc nghếch đáng yêu."
Nghe Nhiên Mộng nói theo, quản lý trợn tròn mắt: "Em biết rồi còn hỏi anh làm gì?"
"Em hỏi lại cho chắc, lỡ em đoán sai." Cậu khẽ cười: "Tạo hình này chương trình mà chiếu dễ bị chửi lắm á nhưng chắc hẳn sẽ hút được người hâm mộ đồng tuổi." Vì bọn họ sẽ không nghe cha mẹ so sánh với cậu, có khi còn dùng cậu để răn đe con cái kiểu: "Mày nhìn mày kia, học hành như thế sau này sẽ ngốc như Nemo đấy! Chỉ được mã ngoài thôi!"
Quản lý ngồi một bên làm việc, Nhiên Mộng tựa lưng vào gối, mở điện thoại lên xem tập 1, tập 2 của chương trình "Chuyện xưa tôi nhớ", hóa ra bản thân là khách thường trú nhưng mùa nào cậu cũng trả lời ngu ngốc dã man.
[Vào năm 20XX, doanh nghiệp nào vừa tạo truyền thông bẩn vừa tạo truyền thông tích cực?
Nhiên Mộng vờ nghiêng đầu, tỏ ra dễ thương rồi chậm chạp đáp: "Doanh nghiệp A sao?"
"Tiếc quá, sai rồi! Là doanh nghiệp "T! Nemo mất lượt trả lời câu hỏi nhé!"]
"Khiếp..." Cậu cau mày, mấy câu này dễ dã man, nếu quan tâm đến kinh tế xưa đều sẽ biết những chuyện này, Nhiên Mộng không hài lòng với tạo hình này, cậu nhìn qua quản lý: "Anh, em có thể chuyển tạo hình không?"
"Em muốn đổi qua tạo hình nào?" Quản lý ngẩng mặt khỏi máy tính, nghiêm túc hỏi.
Nhiên Mộng cong môi cười: "Ngốc nghếch chuyển sinh làm thông minh đáng yêu."
Quản lý nhướng mày, Nhiên Mộng nhìn chằm chằm vào mắt quản lý, như van này, năn nỉ. Khuôn mặt xinh đẹp của cậu khiến Simon thở dài, nhẹ dạ đồng ý: "Để anh hỏi bên đạo diễn tổ chức chương trình đã."
BẠN ĐANG ĐỌC
Ủa, sao chưa ly hôn? [Re-up|BL]
RandomThể loại: đam mỹ, xuyên không, tương lai, giới giải trí, nhân thú, ABO, hài, cưới trước yêu sau, He. Viết cho nền tảng khác nên đợt í nồi này không có thịt... Tác giả: G. Nhân vật chính: Khương Văn (Lion) sư tử trắng mùi rượu vang x Nhiên Mộng (Nemo...