5.

447 28 2
                                    

"Luật sư? Để làm gì ạ?" Nhiên Mộng cau mày, cậu vừa tỉnh ngủ vì tiếng điện thoại của quản lý nên tâm trạng không mấy tốt đẹp: "Tính kiện cáo cái gì?"

Quản lý nghe giọng không mấy thân thiện của Nhiên Mộng thì phải nhìn lại màn hình xem mình gọi đúng nghệ sĩ chưa, anh Sâm còn phải ngẫm xem mình có dẫn ai cục tính thế không. Thấy đúng tên Nemo, anh Sâm nhẹ giọng hỏi: "Em mới ngủ dậy hả?..."

"Vâng ạ..." Nhiên Mộng ngáp dài một hơi, nhìn ra cửa sổ, cậu vô thức hỏi: "Ủa... kia là bình minh hả?"

"Không em, hoàng hôn thôi, em ngủ bao lâu rồi?" Anh Sâm nghiêm túc hỏi, Nhiên Mộng gãi đầu, chậm chạp bò khỏi giường: "Sau khi về tới nhà ạ, mà ban nãy anh nói gặp luật sư là gặp khi nào vậy nhỉ?" Cậu bật loa ngoài, đến bồn rửa mặt xả khăn, vọc nước cho tỉnh người, không quên vươn vai một cái rồi ngửi thử bản thân.

Bên kia anh Sâm trầm mặc một chút, nói: "Để anh mua bữa tối qua cho rồi sẽ nói rõ hơn về vụ này, em tắm sớm chút, vừa khỏe lại không lâu thôi." Nói xong thì quản lý cúp máy, không để Nhiên Mộng từ chối hay đáp lời. Cậu hơi nheo mắt, đành đi lấy đồ ngủ rồi vào lại phòng tắm để rửa ráy thơm tho.

Tắm xong lại buồn ngủ một chút, Nhiên Mộng vỗ hai má, đúng là suốt ngày thức khuya dậy sớm. Được buông thả liền hiện rõ sự thiếu ngủ cực nặng, ngả lưng là bản thân ngủ liền luôn.

Ngồi lim dim ở phòng khách cùng tin tức trên tivi, đương lúc Nhiên Mộng sắp ngủ gật thật thì có tiếng gõ cửa. Cậu giật mình tỉnh táo, vội xỏ dép chạy ra mở cửa. Mùi gà rán thơm phức xộc vào mũi khiến cậu lên tinh thần, mở rộng cửa đón mời quản lý. Thấy sự niềm nở từ Nhiên Mộng, anh Sâm hơi khó hiểu thì nghe tiếng ọt ọt đói bụng từ đứa nhỏ, anh Sâm nhịn cười.

Nhiên Mộng đóng cửa, ôm bụng đói meo mò tới phòng bếp nhỏ phụ anh Sâm bài đồ ăn lên bàn, năm miếng gà rán, hai phần khoai tây chiên nhỏ, một phần salat trộn, hai ly nước ngọt cỡ vừa. Cậu kéo ghế ra, ngồi xuống, nhìn bàn đồ ăn như tỏa ánh sáng, Nhiên Mộng nói: "Mời anh Sâm dùng bữa ạ." Nói xong liền cầm chén, vung tay chộp gà lên cắn một ngụm thật to, cảm giác thịt gà mềm mại, da gà giòn rụm cùng sự ấm nóng của đồ ăn vừa nấu khiến Nhiên Mộng thỏa mãn, nhai nhai nuốt miếng gà đầu tiên.

Quản lý ngồi đối diện, thấy nghệ sĩ nhà mình ăn như bị bỏ đói quá lâu, không nhịn được phải khuyên: "Em... ăn từ từ thôi, không có ai giành ăn với em đâu mà."

Thả phần xương sạch bóng vào chén, Nhiên Mộng thở ra một hơi thỏa mãn, cầm ly nước lên húp một ngụm rồi cười hì hì với anh Sâm: "Ngon quá.. mấy nay em chỉ toàn ăn cháo, ngán muốn hóa chao luôn rồi." Nói xong cậu lại với tay lấy thêm một miếng ức gà, dù không ưng ăn phần ức nhưng vì thèm đồ mặn quá lâu nên Nhiên Mộng xơi hết.

Quản lý sợ nghệ sĩ ăn quá nhiều mà bị đau bao tử nên phải ngăn cản Nhiên Mộng lại, thế là mỗi người hai miếng gà, miếng cuối chia đôi. Dù Nhiên Mộng bày ra vẻ mặt van xin đi chăng nữa, quản lý cũng nói không khiến cậu xụ mặt cả buổi, sau khi ăn xong, đương lúc dọn dẹp tới khi ngồi ở phòng khách, mặt Nhiên Mộng mới bình thường lại, không cau có chù ụ nữa.

"Giờ mình bàn vụ luật sư nhé?" Quản lý mỉm người, nghiêm túc lật sổ ra.

Nhiên Mộng cũng thẳng lưng, nghiêm túc nhìn quản lý: "Anh nói đi ạ."

Ủa, sao chưa ly hôn? [Re-up|BL]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ