Chương 17

603 53 0
                                    

   "Cái gì!" Lôi Vô Kiệt nghe vậy lập tức biến sắc mặt, "Chuyện gì xảy ra!" Tại sao hắn cái gì cũng không biết!

  Tiêu Sắt để Đường liên lái xe trước, đồng thời thông báo cho vài người về tin tức mà anh y nhận được vài ngày trước, "Đừng lo lắng, bây giờ sẽ không có chuyện gì xảy ra, Mộ Vũ có thể ngăn cản họ, nhưng ta luôn lo lắng, vì vậy hãy nhanh lên thôi!"

  Nghe nói Lôi Gia Bảo có thể xảy ra tai nạn, mấy người cuối cùng cũng không nói sang chuyện khác mà tập trung lên đường, nhưng bởi vì giữa chừng có một số sát thủ ngầm chặn đường nên bọn họ vẫn đến hơi muộn, khi đến nơi thì cuộc chiến đã kết thúc. 

  Lôi Mộng Sát và Đường Liên Nguyệt đối đầu với một số lượng lớn sát thủ từ Ám Hà, trong khi Lôi Oanh, Lôi Vân Hạc và Lôi Thiên Hổ đối phó với những cao thủ của Đường Môn, Tô Mộ Vũ giữ lại Tô Xương Hà và Lý Tâm Nguyệt là người duy nhất đàm phán với Đường lão thái gia. 

  "Các ngươi ở chỗ này chờ chúng ta!" Vô Tâm bảo Tiêu Sắt ở trong xe ngựa không đi ra ngoài, hắn cùng Lôi Vô Kiệt và Đường Liên tham chiến trợ giúp.

  Tuy nhiên, không phải vô cớ mà Đường lão thái gia dù đã cao tuổi như vậy, huống hồ dù ông cũng là cao thủ của Tiêu dao thiên cảnh, nhưng cảnh giới của ông rõ ràng cao hơn Lý Tâm Nguyệt, cho nên sau đánh nhau một hồi thì ai cũng ít nhiều bị tổn thương. 

  Tiêu Sắt vén rèm nhìn huyết sắc trên người mọi người, sắc mặt nhất thời trầm xuống, người bình thường hắn không nỡ làm tổn thương, tại sao lại bị người khác đối xử như vậy! Y mặc kệ Đường lão thái gia là tiền bối gì, ai dám động đến bọn họ sẽ phải trả giá!

  Nghĩ đến đây, y vội lấy ra Vô cực côn, nội lực mạnh mẽ, vươn người qua đám đông trước mặt , đỡ đòn của Đường lão thái gia.

  "Đường gia hôm nay đối với những tiểu bối này như vậy tàn nhẫn, chỉ sợ có chút quá đáng!" Tiêu Sắt lật  Vô Cực côn trong tay, trong mắt tràn đầy hàn ý, "Ta bình thường không muốn mạo phạm đến người, hôm nay sao dám đả thương bọn hắn?" 

  "Vô Cực côn?" Đường lão thái gia nhìn vũ khí trong tay Tiêu Sắt cười nói: "Thì ra là Vĩnh An Vương điện hạ, nhưng nghe nói điện hạ sức khỏe không tốt, kiếm không có mắt. Sợ tiểu tử ngươi chịu không nổi!" Đường lão thái gia nói không đành lòng, nhưng lại một lần nữa huy động nội lực cường đại công kích Tiêu Sắt.

  "Hừ! Tự cao tự đại!" Tiêu Sắt vung tay đỡ đợt công kích, nội lực cường đại va chạm, làm nứt gạch đá dưới chân mọi người, người đối diện không ngờ Tiêu Sắt mặc dù tuổi còn trẻ lại có tu vi lợi hại như vậy, còn nội lực, chẳng phải nghe đồn thân thể không tốt, không thể dễ dàng sử dụng vũ lực sao? Chẳng lẽ tất cả lời đồn đại đều là giả!

  Lời đồn đương nhiên là thật, đừng nhìn Tiêu Sắt bây giờ sắc mặt bình tĩnh, nội lực trong cơ thể không ngừng tăng lên, tựa hồ không có chuyện gì, nhưng tay kia ở dưới ống tay áo đã bắt đầu run rẩy. Trong vô thức, các tâm mạch của y hoàn toàn không chịu nổi từng luồng nội lực mạnh mẽ đang tung hoành trong thân thể, bắt đầu lên cơn đau tim. Mặt y đen lại, dựa vào ý chí kiên cường không để lộ ra bất kỳ sơ hở nào, y biết mình phải cố gắng, ít nhất là cho đến khi Nam Cung Cẩn Dao đến, nếu không Đường lão thái gia nhất định sẽ đại khai sát giới ngay tại đây!

  "Thật đúng là tuổi trẻ tài cao a! Bất quá hôm nay ta tuyệt đối sẽ không nương tay!" Đường lão thái gia trong mắt hiện lên một tia ngưỡng mộ, nếu không hiện đã tới bước không thể lùi, Đường Môn thật muốn cùng vị điện hạ này hợp tác a!

  "Tiền bối thật tự tin." Tiêu Sắt cười lạnh một tiếng, nội lực lần nữa tăng vọt, tất cả mọi người cảm giác được một cỗ cường đại khí tức bao trùm lên đầu, làm cho người ta không thể không thần phục.

  "Là áp chế cảnh giới." Vô Tâm nhìn Tiêu Sắt đứng trước mặt họ với ánh mắt phức tạp, hắn đương nhiên tự hào , nhưng cũng lo lắng cho tình trạng thể chất y. Chà, tâm mạch của Tiêu Sắt vốn đã vô cùng mỏng manh, giờ lại dùng chiêu này, không biết thân thể có chịu nổi không nữa.

  Đường lão thái gia sắc mặt cứng đờ, vừa định huy động toàn thân nội lực chống cự, lại đột nhiên cảm giác được sau lưng một cỗ cường đại nội lực khác  áp bách, chính là Tô Xương Hà! Ông ta né tránh đòn tấn công của Tô Mộ Vũ, bay ra từ nội sảnh và áp lòng bàn tay vào lưng vị tiền bối Đường Môn này, chỉ trong khoảnh khắc , toàn bộ tu vi nội lực của cả đời của Đường Lão thái gia đã bị hút cạn, lưu chuyển hoàn toàn vào người Tô Xương Hà. Ông ta tùy tiện ném thi thể của người mới một giây trước còn tự cao tự đại giờ đã bị anh ta hút khô sang một bên, một bên vận công để tấn công Tiêu Sắt. Tiêu Sắt cố gắng chống lại cơn đau đớn trong ngực, cố gắng tiếp chiêu, nhưng cơ thể anh như một chiếc lá gãy bay ra ngoài.

  "Sở Hà!!!!!!!!"

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------END CHAP 17

Nguyệt Trụy Chiết Hoa [All Tiêu Sắt]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ