Chương 6

2K 180 1
                                    

Lam Nguy tròn bảy tuổi, đã đi học vỡ lòng, rốt cục không còn gầy yếu dễ bệnh như vậy nữa. Vì vậy, khi mùa hè đặc biệt nóng nực thế này đã đến, cậu không thể chờ đợi để nói đồng ý đi cùng với các bạn học đến suối nước lạnh chơi đùa trong nước.

Có trời mới biết cậu vui sướng đến mức nào, mặt trời sáng đến chói mắt tựa hồ có một loại ma lực làm cho người ta điên cuồng, trong ánh mắt kinh ngạc của bạn bè, cậu là người đầu tiên lao tới, nằm sấp bên mép nước, vùi mặt và hai tay vào trong nước.

Lần đầu tiên cậu cảm nhận sâu sắc được cái mát lạnh kỳ diệu này, cậu nhớ tới lúc cậu chỉ được phép ăn một ngụm trong chén đá dầm, cậu chưa bao giờ có thể chạm được nhiều vào sương mùa thu và tuyết mùa đông, sóng nước dâng trào, những những điều cấm cản bó chân bó tay kia làm như trôi theo làn sóng.

Lam Nguy ngẩng đầu lên, mái tóc trên trán ướt sũng nhỏ giọt, ống tay áo cũng ướt nhẹp dán lên da thịt, Lam Quân ngồi xổm bên cạnh cậu, xắn tay áo nhúng cánh tay vào trong nước, cười to với cậu: "A Nguy, ngươi thế mà làm ướt tóc rồi!"

Cậu ngỡ ngàng, nhìn đám bạn chung quanh, bọn họ tát nước lên mặt, lên cánh tay, chỉ có mình là lóng ngóng vụng về, để cho bị ướt.

Nhưng từ trước tới nay cậu luôn là người quy củ nhất, trong lòng cậu tràn ngập niềm vui sướng muốn hưởng thụ sự tự do rốt cuộc không còn sợ bệnh tật ràng buộc mình nữa, cậu chỉ muốn thả lỏng như những đứa nhỏ khác, nhưng phát hiện một khi mình bước ra khỏi những quy định khuôn phép đó, lại không biết để tay chân ở chỗ nào.

Lam Quân vẫn cứ nói: "A Nguy, bình thường ngươi học sách nhanh như vậy, tại sao chơi nước cũng không biết chơi, tóc và quần áo của ngươi đều ướt hết rồi, sẽ không sinh bệnh nữa chứ?"

Trong lòng cậu hiện tại chỉ còn lại nỗi sợ làm sai điều gì đó, miễn cưỡng cười: "Ta, ta biết chơi mà, ta thật sự rất nóng, quá nóng rồi ..."

Ánh nắng rực rỡ vẫn nóng rát thiêu đốt bọn chúng như thế, nhưng Lam Nguy lại rét run, không sao, cậu tự an ủi mình, chỉ là nhiều chỗ ướt trên người một chút, sẽ không sinh bệnh đâu.

Cậu cho rằng mình rốt cục có thể chơi hết mình một lần, cuối cùng không cần phải nơm nớp lo sợ, nhìn trước ngó sau nữa, cậu chỉ muốn trải nghiệm một lần vui vẻ giống như người khác.

Nhưng cậu vẫn bị bệnh.

Đồng bọn vẫn đang tận hưởng khoảnh khắc mát mẻ, mà cậu chỉ có thể dựa vào trên giường, dùng sách vở để vượt qua ngày dài bệnh tật. Nếu không đắm mình trong thế giới của những cuốn sách, chúng ta phải đối mặt với bệnh tật vô tận và nỗi cô đơn trong thực tại.

Nhưng Lam Vong Cơ chỉ cho phép cậu nhắm mắt nghỉ ngơi. Khi Lam Nguy nghe thấy tiếng bước chân của Lam Vong Cơ, vội vàng hoàn thành một loạt động tác nhấc gối, nhét sách, nằm thẳng, nhắm mắt lại, nhưng mùa hè thay chiếu trúc, chiếu trúc cọ vào nhau, phát ra tiếng loạt xoạt thật lớn, ở trong Tĩnh Thất quả thực vang to như tiếng pháo hoa đón mừng năm mới.

Lam Vong Cơ làm như không có chuyện gì xảy ra đi đến gần, nhìn hàng mi run rẩy điên cuồng của Lam Nguy, trực tiếp đưa tay, rút ra quyển du ký còn thò một phần ba ra bên ngoài.

LAM NGUY [VONG TIỆN][EDIT][SINH TỬ][HOÀN]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ