40

67 2 0
                                    

Tối hôm sau, Hyuk Jae vẫn tới nhà Dong Hae như thường lệ, trước kia cậu không có nghĩ nhiều, hoàn toàn tuân theo trực giác, muốn tới thì đi thôi.
Nhưng hôm nay Hyuk Jae lại suy nghĩ khá nhiều, nào là làm phiền Dong Hae mãi không hay lắm nhỉ, có lẽ cậu nên bớt bớt đi mới được... cách ngày tới một lần? Bởi mải suy nghĩ cậu quên gõ cửa, rút chìa khoá trực tiếp mở ra.
Căn phòng tối đen, hiếm thấy Dong Hae không có nhà.

Hyuk Jae đứng ngoài cửa một lát, cuối cùng quyết định đi vào.
Cậu không bật đèn, dựa theo ánh trăng tìm được ghế sofa liền ngồi xuống.

Bóng tối như một lớp màn thần bí, biến nội thất đã quen thuộc có chút xa lạ.
Hyuk Jae hiếm thấy tỉ mỉ quan sát căn phòng, trong mâm đựng trái cây là hoa quả cùng đồ ăn vặt, Dong Hae chẳng mấy khi ăn mấy thứ đồ này, hầu hết đều vào bụng Hyuk Jae cả.

Còn khay trà lại bày sữa chua cùng nước trái cây, cũng không phải đồ vật Dong Hae sẽ dùng, đều là món đồ Hyuk Jae yêu thích.
Đêm qua Hyuk Jae ngủ không ngon giấc, sáng nay nghe chuông báo thức cả người đều mơ màng.

Cậu rời giường ra đạp tỉnh tên Han Gi nằm ở ghế sô pha, cảm giác toàn thân khó chịu, rõ ràng cậu nào có rời giường khí đâu... hiện tại ngồi lên ghế sô pha, mí mắt cứ nặng dần, cậu khẽ ngáp một cái rồi co người lại ngủ thiếp đi.
Hyuk Jae ngủ không sâu giấc, đang thiu thiu ngủ chợt cảm thấy bên cạnh hơn lún xuống, mắt choàng mở, cùng Dong Hae mặt đối mặt.

Hai người ngồi thật gần, chỉ cần một trong hai hơi ngả về trước là có thể môi chạm môi.
Một giây sau Dong Hae ôm mặt Hyuk Jae nâng lên, hỏi: "Sao lại ngủ thế, buồn ngủ lắm sao?"
Hyuk Jae mở to cặp mắt tròn tròn sáng ngời, đẩy ra đôi tay kề bên má mình, hỏi: "Ngạc nhiên hem? Em vào rồi ý."
Dong Hae nghiêng đầu nhìn bàn tay mình suy tư: "Hôm nay khá bận, em đói không?"
Hyuk Jae lắc đầu.

Dong Hae đứng lên, nói: "Anh đi làm cơm."
Hyuk Jae đá rơi dép lê khoanh chân ngồi trên ghế: "Vậy anh đi nhanh về nhanh nhé."

Dong Hae xoa xoa đầu cậu: "Thế rửa rau thì sao?"
Hyuk Jae ngả ra ghế giả chết: "Hôm nay nghỉ một bữa."
Dong Hae không bắt ép, xoay người vào trong bếp.
Hyuk Jae vùi vào gối ôm, một lát sau lại đứng dậy: "Hay là em giúp anh nhé, em thích rửa rau lắm."
Cơm tối làm xong, bởi qua giờ cơm đã lâu nên Hyuk Jae không thấy đói mấy, vừa ăn vừa cùng Dong Hae nói chuyện, vui vẻ cười híp cả mắt.
Dong Hae nhắc cậu ăn cơm bớt nói chuyện tránh bị sặc, Hyuk Jae nhịn đến cả buổi.
Vốn việc dọn bát đũa Hyuk Jae nhận việc, nay Dong Hae lại cản cậu, vỗ vai cậu chỉ ra phòng khách: "Ra ngồi đi lát anh hỏi em cái này."
Hyuk Jae theo bản năng nghe lệnh, ra ghế ngồi một hồi mới chợt nói với vào trong: "Em việc gì phải nghe anh?"
Vòi nước mở, Dong Hae dĩ nhiên nghe không được.
Hyuk Jae hỏi tiếp một vấn đề khác: "Anh định hỏi em cái gì?" Vẫn không thấy trả lời, Hyuk Jae lại nói, "Không nói là em về luôn đấy."
Vòi nước đóng lại, từ trong phòng bếp truyền ra âm thanh của Dong Hae : "Em dám."
Hyuk Jae: "...."
Dong Hae từ phòng bếp đi ra, quẹo vào phòng vệ sinh rửa tay.

Hyuk Jae dõi theo toàn bộ hành trình, mãi đến khi y rửa tay xong đi ra, trên tay còn ướt nhẹp, Hyuk Jae chỉ vào y, nói: "Đừng đụng vào em nhá, lạnh chết được."
Dong Hae nghiêng đầu nở nụ cười, ngón tay lướt qua hai má cậu, giọt nước rớt trên xương quai xanh, khiến Hyuk Jae rụt vai, ngửa đầu nhìn y.
Dong Hae đứng, vừa vặn có thể nhìn thấy cần cổ trắng nõn nà cùng hầu kết nhô ra của Hyuk Jae, ngón tay y nhẹ nhàng chạm vào nơi nhô ra ấy, khóe môi nhếch lên: "Không thể đụng vào?"
Hyuk Jae thấy Dong Hae như vậy có chút sợ hãi, cậu vẫn như cũ nhìn chằm chằm y không chớp mắt, giống như bị mê hoặc vậy.
- "Không phải là anh thích y đó chứ?"

Mi mắt Hyuk Jae run run, phủi đi chút hoang mang ban nãy, ngẩng đầu lên đã trở lại thành cậu nhóc thích nói thích cười.
"Không phải đâu... Anh đụng vào em rồi, em có phải là có thể sờ lại không?"

HAEHYUK 25042023Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ