Một tuần liền Hyuk Jae về Han gia ăn cơm, chỉ dùng bữa tối mà không ngủ lại, ngồi trò chuyện với Han mẫu một hồi rồi lại đi ngay.
Hôm nay Hyuk Jae vừa vào cửa liền thấy Han Gi đang ngồi trên ghế sô pha xem tivi, hai người nhìn nhau đầy sửng sốt.
Han mẫu không nhận ra sự khác lạ đó, đi thẳng vào bếp nấu ăn, để cả hai ở lại trong phòng khách.
"Mẹ nói mấy ngày nay anh đều về ăn cơm." Han Gi mở miệng trước, "Nói em không biết về thăm nhà, em bị mẹ nói muốn chết luôn."
Hyuk Jae nở nụ cười thả lỏng, "Mợ nhớ em."
Hai người ngồi song song trên ghế, cách nhau một khoảng, đôi mắt Han Gi như dán vào màn hình, nhưng tâm tư lại không hề quan tâm.Hyuk Jae cũng xem tivi, cậu xem rất nghiêm túc, tivi chiếu cái gì cậu sẽ xem cái đó, đây là một thói quen hình thành nhiều năm rồi.
Khi còn bé Han Gi hầu như chiếm lấy remote không cho cậu chạm vào, cậu cũng không tranh, có gì xem nấy, khiến Han Gi tức quá trời.
Khi đó Han Gi làm vậy, có lẽ là không muốn Hyuk Jae cứ ngồi xem tivi mãi, muốn cậu cùng nó chơi.
Han Gi không để ý Hyuk Jae đang xem, chuyển vài kênh mới chợt nhận ra, quay đầu nhìn Hyuk Jae theo bản năng nói câu xin lỗi, sau đó hỏi cậu vừa xem kênh nào.
"Không sao, anh cũng không hứng thú lắm cứ xem thôi." Hyuk Jae dựa vào lưng ghế, "Tuỳ em chọn."
Tivi chiếu quảng cáo, Han Gi thả remote xuống, phòng khách đột nhiên yên tĩnh quá mức.Nó đã chẳng thể nhớ rõ lần trước hai anh em nói chuyện phiếm là vào khoảng lúc nào, từ khi Hyuk Jae dọn ra ngoài, bọn họ liên hệ ít đi rất nhiều.
Trước đây nó luôn cảm thấy không có gì, dù sao bọn họ là người một nhà, cho dù không thường xuyên liên lạc cũng chẳng xa cách nổi.
Hiện tại lại chẳng dám khẳng định, giống như lời xin lỗi vừa nãy nó bật thốt lên, nghe sao khách sáo khiến đôi bên đều không biết làm sao.
Hôm nay Han phụ không có nhà, Han mẫu cùng hai đứa bé ăn cơm tối, vừa ăn vừa nói chuyện công việc rồi sang tới chuyện ra tỉnh khác làm việc, Hyuk Jae ngồi bên yên lặng lắng nghe, tình cờ nói đôi lời.
Han Gi nói hết lời ngon ngọt, Han mẫu có chút buông lỏng, nhưng lại nói: "Việc này mẹ không quyết định được, hỏi ba con đi."Trong khi hai mẹ con đang mải nói chuyện, Hyuk Jae đã ăn xong một bát cơm, cầm bát không ngồiđó, Han mẫu thấy thế liền cười: "Con làm gì đó? Còn ăn nữa không, mợ xới cho con thêm bát nữa."
Hyuk Jae vội lắc đầu: "Con ăn no rồi."
Han mẫu không tin: "Thật sao, không ăn chút nữa đi?"
Hyuk Jae do dự: "Vậy con ăn thêm một chút." Sự quan tâm của Han mẫu luôn khiến cậu không sao từ chối được, cậu cũng không quen từ chối người khác.
Lúc dọn dẹp bát đũa Han Gi hỏi cậu: "Anh không thấy no căng à?"
Hyuk Jae no đến mức không muốn mở miệng nói chuyện, cậu lắc đầu: "Tạm ổn."
Han Gi gật đầu tưởng thật.
Hai người họ cùng nhau sinh hoạt suốt mười mấy năm, Han Gi cũng quen rồi, chỉ cần Han mẫu đưa, Hyuk Jae đều không từ chối, nó nghĩ cậu tình nguyện làm vậy.
Ngồi nghỉ ngơi một hồi Han Gi đứng dậy muốn đi, nó hỏi Hyuk Jae có đi cùng luôn không, cậu gật đầu.
Hai người đồng thời xuống lầu, ra cửa tiểu khu hai người hướng bên phải đi, một chốc sau Han Gi lên tiếng trước: "Nhà anh không phải ở hướng bên kia à?" Nó chỉ hướng ngược lại.
Hyuk Jae gật đầu.
Tiếp một hồi Han Gi lại hỏi nữa: "... Đi tìm Dong Hae ?" Đây là đáp án duy nhất nó có thể nghĩ đến, nhưng nó rất sợ Hyuk Jae thừa nhận.
Hyuk Jae lại gật đầu.
Han Gi im lặng không lên tiếng.
Hai người tiếp tục đi lối bên phải nhà, đến trạm xe đáng nhẽ Han Gi cần phải ngừng lại nhưng nó lại không, vẫn đi tiếp.
Hyuk Jae không biết Han Gi cần phải đón xe ở đâu, hai người họ đã lâu thật lâu rồi không có nói chuyện hẳn hoi, Hyuk Jae thậm chí cũng không biết hiện tại Han Gi đang ở nơi nào.
Đại khái đi tầm mười phút, Hyuk Jae đột nhiên dừng bước, Han Gi cũng dừng theo, nhìn về phía đằng xa liền thấy một bóng người, thon dài đứng thẳng, trong tay xách túi siêu thị, nhìn có vẻ mua không ít đồ.
Là Dong Hae .
Cảnh sinh hoạt hoá như này là lần đầu tiên Han Gi nhìn thấy.
Từ trước tới giờ mỗi lần gặp gỡ Dong Hae , nó cảm thấy y cùng bọn họ không phải một loại người, cái cảm giác xa cách lãnh đạm thật lâu không tản đi.

BẠN ĐANG ĐỌC
HAEHYUK 25042023
FanfictionTrúc mã trúc mã thầm mến trở thành sự thật. Ít lời ôn nhu thâm tình công × dương quang đáng yêu nhiệt tình thẳng thắn ngốc fufu nói nhiều thụ, trúc mã, niên thượng