Chương 24: Rung động

179 9 0
                                        

"Kỹ thuật của Tuyết Nhi có tiến bộ, có vẻ như con đã linh hội được sự vi diệu trong đó." Đạo cô càng nói càng vui mừng:"Tuyết Nhi, mau qua đây, con nhìn kỹ cách thêu long bào này so với cách thêu thông thường có gì khác biệt."

Suy nghĩ một lát, Tô Mộ Tuyết lên tiếng:" Đồ ngự dụng của bệ hạ dĩ nhiên là được người có tay nghề khéo léo làm. Con thấy phương thức thêu này cũng không khó, chỉ là sợi chỉ màu vàng này so với sợi chỉ của chúng ta không giống nhau."

Đạo cô gật đầu: "Đúng vậy, lần này sư thúc phụng chỉ mang chỉ từ trong cung tới đây, tất cả đều được làm từ trong cung. Con có nhìn ra được điều gì nữa không?."

Tô Mộ Tuyết do dự nói tiếp: "Theo con thấy thì phần khó nhất là kỹ thuật dệt lụa. Cách dệt thông thường sẽ dệt vải trơn, còn đây là dùng cách dệt vải chéo (đều là cách dệt vải hình con thoi) cần có trình độ cao mới làm được. Xin người tha thứ cho Mộ Tuyết, con xin nói thẳng là kỹ thuật này, con cũng chỉ nghe sư phụ nói qua, từ trong sách có thể hình dung được một chút. Còn phương pháp này bị cấm trong dân gian, chưa có người nào dám làm. Chuyện này trong cung hẳn là đã có sự chuẩn bị?"

Trên gương mặt sư thúc tỏ vẻ hài lòng:" Sư tỷ có một đồ nhi như vậy quả là viên mãn. Lần này, sư thúc đến có hai việc, thứ nhất là thay triều đình giám sát, thứ hai là thay sư phụ con truyền dạy kỹ thuật dệt vải này cho con."

Tô Mộ Tuyết vừa vui vẻ vừa lo lắng, vội vã quỳ xuống: "Đồ nhi đa tạ sư phụ, sư thúc!"

"Mau mau đứng lên." Đạo cô đỡ nàng lên, nói lời sâu sắc: "Kỹ thuật dệt vải này nhìn thì bình thường nhưng cách làm thì tương tự như học cầm, kỳ, thi, họa. Cho dù không có thiên phù thì cần phải có quyết tâm, kiên trì thì mới thành công. Sư thúc thấy con tư chất thông tuệ, tâm khí ôn hòa, lại là một nhân tài bẩm sinh. Sau này phải kiên trì rèn luyện nhiều, chắc chắn sẽ thành công."

Tô Mộ Tuyết cung kính nói: "Đa tạ sư thúc dạy bảo, Mộ Tuyết ghi nhớ trong lòng."

Sư thúc thấy biểu hiện của nàng rất yêu mến, nắm tay đồ nhi đang muốn nói. Bỗng nhiên bên ngoài có tiếng kèn trống vang vọng, pháo nổ bùm bùm, kiến người ta đau đầu, nhức tai.

Tô Mộ Tuyết cau mày, nhìn thấy sắc mặt không tốt của sư thúc, vội quay sang hỏi Ngọc nhi: "Ngọc nhi, muội mau ra ngoài xem, xem bên ngoài đang xảy ra chuyện gì?"

"Vâng." Ngọc nhi lên tiếng, vội vàng chạy ra ngoài.

"Chắc là nhà nào đó có hỉ sự." Tô Mộ Tuyết nhẹ nhàng an ủi sư thúc.

Đạo cô cau mày nói: "Thật ầm ĩ, thu hút sự chú ý người khác, đảo loại trị an, loại chuyện này tốt nhất là đừng làm."

"Vâng." Tô Mộ Tuyết cúi đầu nói.

Đạo cô bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, quay về phía Trầm Ly Ca đang đứng im lặng một mình, lời nói áy náy: "Chủ tiệm Trầm, mải cùng đồ nhi nói chuyện, thật thất kinh xin thứ lỗi."

Trầm Ly Ca lễ phép cười: "Tiền bối quá lời. Trầm mỗ chúc mừng hai vị trùng phùng, do vãn bối làm vướng bận hai người ."

Đạo cô nhìn hắn ánh mắt dịu dàng: "Trong cung, ta có nghe được thanh danh của các hạ, chỉ là không nghĩ tới chủ tiệm Trầm lại trẻ tuổi như vậy. Đúng là Sóng Trường Giang, sóng sau xô lớp trước, ngoảnh mặt lại lớp lớp anh hùng."

...Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ