Chương 5: Phương Thức

351 11 2
                                        

Tống chưởng quỹ càng nói càng kiêu ngạo:

" Nghe nói lúc ông chủ Trầm này lúc mới tới Tô Châu là một người không rõ lai lịch lại còn nghèo nàn, được đôi phu phụ có lòng tốt ở ngoại thành Tô Châu thu nhận hắn. Sau đó, hắn đến tiền trang Phú Quý - tiền trang lớn nhất thành Tô Châu, mượn 100 lượng bạc. Lời nói vừa ra khỏi miệng không khỏi buồn cười, hắn là một kẻ nghèo, bạc cũng không có lại không có vật gì quý giá để thế chấp, thử hỏi dựa vào cái gì để cho hắn mượn 100 lượng bạc? "

"Quản sự tiền trang liền đuổi hắn ra ngoài, hắn lớn tiếng nói với quản sự bây giờ các người không cho ta mượn ngân lượng ta sẽ đi tìm tiền trang khác mượn đến lúc đó các người đừng có mà hối hận. Đúng lúc này, Tiền Tam thiếu gia của tiền trang Phú Quý liền đứng ra ngăn cản quản sự đuổi người, vị Tam thiếu gia nhìn thấy Trầm Ly Ca  liền cảm thấy hứng thú, nhiệt tình hỏi vị huynh đài này, ngươi muốn mượn ngân lượng để làm gì? "

"Ông chủ Trầm này cũng không gấp trả lời Tâm thiếu, tại hạ vừa đến Tô Châu, trên đường vừa đói vừa mệt, trước tiên cần phải ăn uống no nê thì có thể nói cho ngài nguyên nhân. Tam thiếu gia này, không biết hắn ăn nhầm phải thứ gì không, thật sự mời hắn đến Ngưng Hương Lâu. Chẳng những được ăn ngon, còn mời cả đệ nhất thanh quan Liễu Tiêm Tiêm của Ngưng Hương Lâu ra biểu diễn."

Tô Mộ Tuyết đối với chuyện này không có hứng thú, nhìn cái dáng vẻ thích thú của lão Tống, nhẫn nhịn hỏi tiếp:" Sau đó thì có chuyện gì ?"

"Sau đó, Tiền Tam thiếu cho hắn mượn một ngàn lượng bạc, còn bảo không cần phải trả lại."

Tô Mộ Tuyết kinh ngạc, không thể tin được: "Một ngàn lượng? Không cần trả?"

Tống chưởng quỹ gật đầu : "Đúng vậy, sau đó chuyện này liền được truyền ra ngoài, toàn bộ người dân thành Tô Châu đều náo loạn."

Tô Mộ Tuyết nắm bắt trọng tâm lời nói của lão Tống:" Vậy chuyện này, chưởng quỹ có biết nội tình trong chuyện này không?"

Tống chưởng quỹ lắc đầu:" Lão cũng không biết, chỉ biết hiện tại ông chủ Trầm với Tiền Tam thiếu hai người còn thân nhau như huynh đệ. hai người rảnh rỗi đều đến Ngưng Hương Lâu. Có điều, bên ngoài cũng có lời đồn về ông chủ Trầm là kẻ nắm không ra nam, nữ không ra nữ. Đại tiểu thư, người chắc chưa gặp hắn đâu, hắn mặc y phục không giống với nam tử bình thường."

Lão Tống dứt lời, thấy Đại tiểu thư cau mày, vội vã cười:" Hahaha, dù sao đây cũng chỉ là lời đàm tiếu bên ngoài, cũng không biết có phải thật không?"

Tô Mộ Tuyết không để ý tới này đề tài: "Trầm Ly Ca, hắn dùng này một ngàn lượng mở Tô Cẩm Ký?"

Lão Tống gật gật đầu: "Vâng."

Tô Mộ Tuyết nhíu mày nói: " Một ngàn lượng để mở tiệm tơ lụa cũng không thể mở một cửa tiệm lớn, hắn làm sao có thể trong thời gian ngắn có thể trở thành người đứng đầu trong lĩnh vực buôn bán tơ lụa ở thành Tô Châu."

Tống chưởng quỹ cười:"Tiểu thư có điều không biết, ông chủ Trầm mở Tô Cẩm Ký chỉ là để bày trí, lão thấy hắn cũng không phải muốn buôn bán tơ lụa. Hắn đến bái phỏng tấy cả các cửa tiệm tơ lụa lớn nhỏ ở Tô Châu, đặc biệt mua lại những cửa tiệm nhỏ sắp đóng cửa, rồi đổi thành các cửa hiệu thuộc Tô Cẩm Ký. Không biết hắn dùng phương pháp gì hơn tám chín phần các cửa hiệu đó bắt đầu hồi sinh lại. Đáng lưu ý là những cửa hiệu đó đều giữ lại những trưởng quầy cũ, những lão già đó không biết bị cái gì mê hoặc, đều nỗ lực cùng nhau kinh doanh cửa hiệu."

...Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ