Chương 25: Vô tâm

159 11 0
                                        

Chuyện này chưa qua, chuyện khác lại tới.

Tiếng chiêng, tiếng trống, tiếng pháo nổ vang vọng mừng tân khoa Trạng Nguyên áo gấm về làng vừa ngừng thì bên ngoài lại truyền đến một trận ầm ĩ.

"Mau bảo Trầm Ly Ca bước ra đây gặp ta!" - Giọng hò hét của nam nhân

Hộ vệ bên ngoài ngăn người đang la hét lại:"Tam thiếu gia, Tam thiếu gia, xin ngài hãy bình tĩnh!"

Mai sư thái cau mày:"Kẻ nào dám lớn tiếng ở bên ngoài?"

Tô Mộ Tuyết nhận ra âm thanh đó là của Tiền Tam Thiếu, nàng vô thức nhìn liếc qua Trầm Ly Ca. Thấy hắn hơi nhíu mi, có vẻ đang suy nghĩ gì đó, ngẩng mặt lên lại là vẻ mặt không quan tâm.

Đúng lúc, cánh cửa được mở ra, Tiền Tam thiếu đang cùng vài người khác đấy cửa xông vào trong, giơ tay chỉ vào Trầm Ly Ca mắng: "Trầm Ly Ca! Ngươi nếu khí phách thì đừng có làm con rùa rụt cổ."

Một gia nô bước lên hòa giải:" Tam thiếu gia, lời ngài nói có hơi..."

Tiền Tam Thiếu đẩy hắn ra:" Cút!". Bước tới trước mặt Trầm Ly Ca hét lớn:"Ngươi, tên nhát gan, tại sao không dám gặp ta."

Tiếng hét làm Tô Mộ Tuyết hoảng sợ, không kịp suy nghĩ kỹ lưỡng, bước lên phía trước khuyên ngăn:" Tam thiếu.."

Tiền tam thiếu quay đầu nhìn Tô Mộ Tuyết, lộ ra vẻ mặt uất ức làm cho nàng dừng bước. Hắn gật đầu:" Tô tiểu thư cũng ở đây, hay lắm."

Tiền tam thiếu nghiến răng nói vài câu, rồi quay lại nhìn Trầm Ly Ca:" Ngươi nói mau, ngươi có phải là không muốn gặp ta đúng không? Trầm Ly Ca?"

Trầm Ly Ca cũng không có phản ứng, vẫn chắp tay phía sau, đứng thẳng lưng, vênh mặt lên, lời nói lạnh nhạt:" Quân tử động khẩu không động thủ, bỏ tay ngươi ra."

"Đừng làm bộ làm kịch giáo huấn ta!" Tiền tam thiếu nói vậy, buông tay đang nắm cổ áo, đấy hắn ra xa, đột nhiên nhớ tới chuyện gì, đôi mắt rưng rưng:" Ngày đầu tiên gặp nhau, ngươi giả làm một kẻ văn nhã, dạy ta cái này, cái kia. Ta luôn nghĩ rằng mình thật may mắn gặp được một bằng hữu tốt nhưng không ngờ tới, không ngờ ngươi lại là..."

Trầm Ly ca đứng thẳng, vuốt lại cổ lại, gương mặt không cảm xúc:" Sao lại nhắc đến chuyện cũ? Chúng ta đã thanh toán nợ xong, tình nghĩa đã cạn, tiền ta cũng đã trả gấp đôi. Ngươi còn muốn thế nào?"

"Tình nghĩa đã cạn?" Đọc lại câu này, sắc mặt Tiền tam thiếu căm hận quát lớn:" Tiền gia ta chưa thấy người nào vô tâm, vô ơn như ngươi! Đúng là người trước, kẻ sau. Ha ha ha. Trước kia, ngươi như thế nào dám cùng ta xưng huynh đệ đây?"

Trầm Ly Ca cau mày, nói lời cà khịa hắn:" Ngươi là nam tử thân cao bảy thước, cứ dây dưa không dứt với ta như vậy khác gì nữ tử."

Sắc mặt Tiền tam thiếu đỏ bừng, hét lên:"Ngươi nói cái gì?"

Trầm Ly Ca mặt không cảm xúc: " Cho tới bây giờ ta không chối bỏ điều gì. Là một người thương nhân, ta đã nói không được hành sự theo cảm tính mà ngươi lại cứ khăng khăng coi ta như huynh đệ. Chuyện này không thể trách ta được?"

...Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ