Trầm Ly Ca từ từ tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài. Trong mơ cô trở về năm mười sáu tuổi lúc đó cô chia tay Phương Tinh để ra nước ngoài một năm.
Hahahaha, coi như mười sáu tuổi đã hiểu được tình yêu.
Sau khi trở về Trung Quốc, quan hệ giữa hai người rất mập mờ, luôn cảm thấy thiếu gì đó nên vẫn chưa làm đến chuyện kia.... - Đây chỉ là một ít ký ức thuộc về 600 năm sau
Đến nơi đây 100 ngày, cô luôn mơ thấy mình của 600 năm sau, nhiều khi cô cũng không biết mình đang sống trong mơ hay sống trong hiện thực. Sau 100 ngày tiếp theo, mỗi sáng thức dậy cô chỉ mong mở mắt ra thấy mình đang nằm trong chăn ấm, nệm êm. Nhưng tất cả, chỉ là một giấc mơ không có thật.
Tuy nhiên, mỗi khi mở mắt ra, cô vẫn ở trong một thời gian và không gian khác.
Làm sao có thể? Không có khả năng!
Khi đến nhà họ Tang, cô cứ nghĩ nằm mở, không biết đây là triều đại nào. Thôn Lạc Tang là một ngôi làng nhỏ không phải tách rời với thế gian, tràn ngập vui vẻ và hạnh phúc mà ngược lại nơi đây nghèo nàn, lương thực và con người nơi đây là một vấn đề khó.
Lúc mới tới, cô dùng thân phận người ngoài cuộc để nhìn vào cuộc sống của thôn dân, từ từ đồng cảm, thương xót, rồi lại hèn hạ dòm ngó cuộc sống của thôn dân. Sau đó, cô phát hiện, giấc mơ này dường như rất dài, đến khi bụng cô kêu lên vì đói, cảm thấy khát nước thì được Tang nhi tốt bụng tặng cho cô một bát cơm. Lần đầu ăn cơm khô, lại bị nghẹn, Tang nhi đưa cho cô bát nước. Bát nước đó là nước được lấy dưới giếng bên cạnh cây dâu, có thấy nước này chưa được lọc, cô có thể cảm nhận được rất nhiều vi khuẩn.
Trầm Ly Ca không uống, cô hy vọng mình nhanh chóng tỉnh mộng. Sau đó, nàng cảm thấy giấc mơ này rất chân thật, thời gian trôi đi rất giống hiện tại, cô bắt đầu hoảng sợ. Để cho mình tỉnh giấc, cô tát cho mình 1 cái, véo đùi 1 cái, còn tự đâm đầu vào cây dâu.
Những hành động này của cô đều được cha của Tang nhi và Tang nhi chứng kiến. Hai người họ, một lớn một lớn một nhỏ không ngăn cản cô lại mà chỉ im lặng ngồi xổm nhìn với ánh mắt đồng cảm.
Một lát sau, cô mới nhận ra, hai người đó coi cô là người điên.
Trầm Ly Ca rất muốn mắng chửi người, nhưng đáng tiếc cô đã ăn và uống nước của họ rồi. Lúc này, bụng bắt đầu đau nên không đôi co với hai người đó, con người có 3 gấp...
À khoan khoan, cô không định tìm WC vì trước kia ngủ mơ, cô bị mắc tiểu nên mới tỉnh mộng nên lần này phải nhịn, nhịn được thì sẽ tỉnh được.
Hình như cách này không hiệu quả, có lẽ cô bị tiêu chảy. Cho dù là trong mơ cũng không thể đi đại tiện bừa bãi. Hazzz
Cô nắm lấy tay Tang nhi, yêu cầu cô bé đưa cô đi WC, con cô nhóc trợn mắt nhìn cô chắc là không hiểu WC là gì? Đang lúc nguy cấp, cô chợt nhớ ra nhà xí, Tang nhi mới hiểu, dẫn cô đến bức tường đất phía sau. Ở hoàn cảnh này, cô hận không thể ngất xỉu.
Đêm khuya, nằm trên chiếc giường đất, cứng đến đau cả lưng, giơ tay không thấy được năm ngón, cô suy nghĩ không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
