Gần như cả một đêm Tô Mộ Tuyết đều không chợp mắt.
Nàng không ngừng lau mặt, lau tay, chườm lạnh, mượn Thạch bà kim chỉ, giúp bà may túi đựng. Nàng cưỡng ép bản thân mình bận rộn để khiển bản thân ngừng suy nghĩ, không nghĩ sẽ không đau lòng.
Nửa đêm, Trâm Ly Ca hạ sốt.
Thạch bà bước đến kiểm tra, nhẹ nhàng thở ra, trước khi còn lẩm nhẩm: "Đứa trẻ này ăn gì mà lớn lên vậy, thân thể cũng thật tốt."
Khóe miệng Tô Mộ Tuyết mấp máy, nàng muốn nói rằng 'có lẽ do thực ăn ở thế giới mà Trầm Ly Ca khác với chúng ta, ở thế giới của huynh ấy, từ tinh thần lẫn thể chất đều không giống. Nhưng nàng không thể nói được. Chiếc kim cầm trong tay lệch hướng, đâm vào tay nàng.
Nàng lặng lẽ nhìn những giọt máu nổi lên. Nàng không cảm thấy đau vì trái tim nàng còn đau hơn gấp ngàn lần. Lúc này, nàng mới nhận ra rằng, nàng chưa từng bước vào thế giới của Trầm Ly Ca, bởi vì đó là một thế giới xa lạ.
Nàng lơ đễnh suy nghĩ, tại sao Thanh Phong huynh và nàng lớn lên từ nhỏ, uống chung dòng nước mà không động lòng. Đối với một người xa lạ, đến từ một thế giới khác? Nàng cũng không hoàn toàn hiểu rõ về Trầm Ly Ca, tại sao trong lòng mình lại có cảm giác mãnh liệt như vậy?
Trong thời gian chăm sóc Trầm Ly Ca, nàng phát hiện y phục trên người huynh ấy đã thấm ướt mồ hôi lạnh, cho dù không am hiểu y thuật nhưng cũng hiểu phát sốt mà mặc như vậy thì không tốt cho cơ thể. Nàng nghĩ sức mình cũng không đủ để giúp huynh ấy thanh y phục, có lẽ nên lau mồ hôi bên trong.
Hạ quyết tâm, nàng đè nén sự xấu hổ của mình, hai tay run rẩy cởi nút cổ áo cho Trầm Ly Ca Ngay lúc nàng chạm vào cổ áo, Trầm Ly Ca nắm lấy tay nàng cảnh báo: "Đừng chạm vào tôi!"
Không kịp tránh thoát, tay nàng bị nắm lại.
Tô Mộ Tuyết hốt hoảng không dám cử động, Trầm Ly Ca cũng không có hành động tiếp theo. Nàng vừa sợ vừa xấu hổ liếc nhìn xung quanh phát hiện Trầm Ly Ca ngay cả khi cũng đề cao cảnh giác.
Tô Mộ Tuyết thật cẩn thận rút tay ra, nhưng Trầm Ly Ca nắm quá chặt, sợ rằng dùng sức quá nhiều sẽ làm huynh ấy thức giấc nên đành bỏ cuộc.
Dưới ánh nến mờ ảo, nàng ngơ ngác nhìn bàn tay Trầm Ly Ca, suy nghĩ mơ màng. Bàn tay đó trắng trẻo, mịn màng, từng khớp ngón tay thon dài, tựa như bàn tay nàng.. Nàng cố gắng dời đi sự chú ý của bản thân, nhớ về mẫu thân, đệ đệ, nhớ về chuyện may y phục cho đợt tuyển tú, nhớ tới chuyện liên quan tới Sở Vương phủ...tất cả như hòa vào nhau, tan thành một đống hỗn độn, chính nàng cũng đang bị mắc kẹt trong đó, không thể trốn thoát.
Chật vật đắm chìm trong suy nghĩ, càng hỗn loạn, trong cơn mê man nàng bất giác tựa người vào mép giường, rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Tô Mộ Tuyết ngủ không yên giấc, cơn ác mộng này vừa qua, lại một cơn ác mộng khác ập đến.
Nàng mở thấy phụ thân, mơ thấy mẫu thân và đệ đệ xảy ra chuyện, mơ thấy Trầm Ly Ca cầm dao găm đâm vào đùi mình... Sau cùng là cảnh nàng ngã xuống hồ một cách kỳ lạ, cố gắng vùng vẫy thoát khỏi nhưng kiệt sức, nhất nhanh chết đuối. Đúng lúc này, một bàn tay nắm lấy nàng, nàng mơ hồ thấy được hình dáng của người đó. Hình như là phụ thân? Chớp mắt người đó lại biến thành Trầm Ly Ca.
