🐢 Đưa Anh đến trường, không quên trao cho một nụ hôn ấm áp chúc buổi sáng an lành, tình cảm Cậu trao cho Anh không thể kể hết. Hạnh phúc chính là vậy ! Mỗi sáng thức dậy đều thấy Anh ở bên cạnh, trở về nhà đều thấy người mình yêu vẫn đợi, cùng bên nhau trong mùa đông giá rét, nằm trên chiếc giường ấm áp!
Nhất Bác sẽ cố gắng trân trọng những gì mình đang có, sẽ không để mất Anh một lần nào nữa, yêu Anh, Cậu sẽ làm tất cả không bao giờ để thỏ con buồn, giờ đây Nhất Bác sẽ không còn thấy cô đơn, vẩn vơ là một không gian màu hồng, là một chặng đường dài phía trước mà hai người cùng nhau đi đến.Cũng phải hôm nay là sinh thần của Tiêu Chiến, tuổi mới thứ 27 của Anh, Vương Nhất Bác muốn hôm nay phải là ngày đẹp nhất của Anh, muốn cho Anh thật nhiều kỷ niệm đẹp, cũng chứng tỏ rằng Cậu đã đủ lớn, có thể lo nhiều việc, cuộc sống của Anh từ giờ về sau sẽ là Cậu đảm nhiệm và lo toan mọi thứ. Nhất Bác nhanh nhẹn trở về nhà chuẩn bị đồ sao cho chu đáo nhất, trưa nay Tiêu Chiến sẽ không về nên Cậu sẽ có nhiều thời gian.
Cậu tỉ mỉ đến trung tâm thương mại mua chọn đồ cùng với vệ sĩ đằng sau hai tay xách hai túi đồ nặng trịch, mua thật nhiều lãng hoa và những bong bóng nhiều màu sắc nhẹ nhàng, Tiêu Chiến không thích chuẩn bị nhiều, Anh thích thứ đơn giản không cầu kỳ xa hoa, vì vậy Cậu cũng chiều theo ý Anh, đi dọc những những quầy hàng, đặt những chiếc bánh kem thật đẹp mắt và đề chữ bên trên.
" Chúc mừng sinh thần bảo bối của em!".
Buổi trưa, Nhất Bác một mình lặn lội trong căn nhà to lớn, tự nấu cơm rồi thưởng thức, ngồi một chỗ nhắn tin cho Anh.
📱" Tiêu Chiến, Anh vẫn còn đang trong giờ dạy sao?".
📱" Anh đang nghỉ rồi, đang ở dưới căn tin, em chưa ăn trưa sao mà ngồi nhắn tin với Anh vậy?".
📱" Em ngoan rồi, vẫn đang ăn này, không có Anh ở đây nhớ Anh chết mất".
📱" Ngoan nào! Tối nay Anh sẽ về! Cún con trong nhà đừng ra ngoài, hôm nay thời tiết lạnh hơi mọi hôm đấy!".
Tiêu Chiến nhìn ra ngoài những bông tuyết đang rơi dày đặc, biết Cậu chẳng ở được nhà mấy, chỉ trực trực đi ra ngoài tìm chỗ trượt ván rồi rảnh rỗi đến cổng trường Anh mà đợi. Tiêu Chiến lo lắm! Chẳng bao giờ Cậu biết lo cho sức khỏe cả, bảo Anh nhớ mặc ấm mà bản thân lại để lạnh. Được sự an ủi của Anh, Nhất Bác bên này dãy đành đạch trên ghế, cười toe toét rồi nhanh chóng nhắn lại.
📱" Thỏ con ngốc lắm! Em biết mà, Anh ở đấy nhớ ăn uống đầy đủ, bàn tay Anh cứ lạnh ngắt đi chẳng bao giờ giữ ấm cả, em thương lắm".
Tiêu Chiến nhìn vào đôi bàn tay mình đang cầm cốc cafe, vẫn đeo găng tay mà sáng Cậu đưa cho, Anh nở nụ cười nhẹ, như này thật quá ấm áp rồi sao mà lạnh nữa.
📱" Ừ, Anh biết rồi, trưa nhớ ngủ một giấc đi, tối nào cũng thức làm việc cho Anh,...cún con vất vả nhiều rồi".
📱" Vâng, đều nghe theo bảo bối của em hết".
Chẳng thèm ăn cơm trưa mà ngồi đó nhắn tin với Anh, Tiêu Chiến bên này cũng vậy, ngồi một chỗ mà cười cười, Trác Thành đứng từ xa đứng như chờ chồng, Chẳng lẽ Tiêu Chiến có người yêu, nếu vậy chắc một mình cậu sẽ ế mất.
′°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
Trời dần trở tối tuyết đã ngừng rơi, chỉ có gió còn hiu hắt thổi qua, bên đường đèn đã bật sáng, Tiêu Chiến một mình đi trên con đường dài thưa thớt, vừa đi tay vừa xoa xoa vào nhau để sưởi ấm." Nhất Bác, Anh về rồi...trời hôm nay lạnh quá".
Vừa bước vào đến cổng thì bị che mắt lại làm Anh không nhìn thấy gì.
" Chiến Ca , Anh về rồi, có lạnh lắm không?".
" Lạnh lắm...cóng hết tay vào rồi!".
" Đi vào trong này với em nhé".
Vương Nhất Bác ấp ủ lấy tay Anh, mau chóng dắt Tiêu Chiến vào trong nhà và đương nhiên là cảnh tượng bên trong làm Anh phút chốc ngỡ ngàng. Thì ra là vậy, thì ra hôm nay là sinh thần của Anh, thực sự Anh còn chẳng nhớ hôm nay là ngày sinh thần của mình và bản thân đã tròn 27 tuổi. Trước mắt là một bản tiệc đẹp lung linh cùng với những ngọn nến, chiếc bánh kem bắt mắt được Vương Nhất Bác đặt làm vô cùng tinh tế và sắc sảo...Cả một khung cảnh mà cậu đã cất công trang trí cả một ngày trời những dây ruy băng mang đậm màu sắc lãng mạn, hoa quả và cả những loại rượu đắt tiền công nhận Vương Nhất Bác chuẩn bị rất chu đáo và tỉ mỉ chỉ mong đến buổi tối đợi người Cậu yêu về sẽ tạo cho Anh một điều bất ngờ.
" Thế là Tiêu Chiến hôm nay là sinh thần của Anh, bảo bối của em đã 27 tuổi rồi, sinh nhật của mình mãi chẳng nhớ gì cả thế nên Nhất Bác hôm nay ở nhà chuẩn bị hết cho Anh đấy, có đẹp không? Có vui không bảo bối".
"Đẹp lắm, vui lắm, cảm ơn em Nhất Bác".
" Chỉ cần Anh thích, chỉ cần Anh vui thì mọi thứ em đều sẵn lòng chấp nhận, à có một điều quan trọng hơn nữa..."
Khi Tiêu Chiến với niềm vui này còn chưa hết mà niềm vui kia lập tức đến với Anh, bản thân vô cùng đang ngơ ngác vì nhìn thấy Vương Nhất Bác quỳ một chân xuống, Cậu lấy trong túi ra một chiếc hộp nhung xinh xắn thật đẹp rồi nhìn vào đó, Tiêu Chiến cũng biết được đó là hộp nhẫn, xúc động đến nỗi không nói thành lời, Cậu phía dưới nhìn Anh, đôi mắt điềm đạm cùng với giọng nói trầm ấm.
" Cặp nhẫn này chính là nhân vật chính của ngày hôm nay. Chiến Ca, Anh đồng ý lấy em nhé, Nhất Bác lớn rồi, em đã đủ 18 tuổi, có thể lo cho Anh, em không còn là đứa trẻ 10 tuổi ngốc nghếch ngây thơ yếu đuối của 8 năm trước nữa, về với em nhé, đồng ý lấy em nhé. Anh Chiến, sau này và cả một đời em sẽ hảo hảo yêu thương chiều chuộng Anh sẽ lo cho Anh tất cả... Chiến Ca, em yêu Anh, thực sự rất yêu Anh, tuy Nhất Bác em có đôi phần ích kỷ và trẻ con nhưng riêng Chiến Ca sẽ là ngoại lệ, em sẽ không đối xử tốt với ai ngoài Anh đâu".
Nhất Bác lớn rồi, thực sự Cậu đã trưởng thành rồi, khi những lời nói này được thốt ra làm ánh xúc động lắm, cả một bàn tiệc và cảm nhận mà có được chuẩn bị như thế này làm sao mà Anh lỡ từ chối được.
Buổi tiệc sinh thần hôm nay cứ như là vùng biển trong mơ vậy!
" Chiến Ca, Anh đồng ý chứ?".
" Ừm... Đồng ý, tất nhiên là Anh sẽ đồng ý rồi".
Nghe đến đây Vương Nhất Bác vui lắm, Cậu chủ động nắm lấy bàn tay thon dài của Anh tìm đến ngón áp út ở bên bàn tay trái trao cho Anh chiếc nhẫn đẹp nhất, bắt mắt nhất, tinh xảo nhất và cũng là chiếc nhẫn có giá trị lớn mà Nhất Bác đặt trọn cả trái tim vào trong đó để trao cho Anh. Cậu hôn lên mu bàn tay của Anh lau, đi nước mắt đang lăn dài trên má của người đối diện...
" Ưm~~~".
Cả hai ôm lấy nhau, nụ hôn triền miên kéo dài không ngớt, Cậu bế Anh lên, tay Tiêu Chiến vòng quay sau gáy Cậu, chân vòng qua eo Nhất Bác, môi lưỡi trao nhau cùng trao đổi dịch vị.
" Chiến Ca, đêm nay cho em, được không?".
" Được, đem nay cho em, sau đêm nay Anh mãi chỉ thuộc về mình em". Tiêu Chiến nói trong mơ hồ.
Cậu vui lắm, bế thẳng Anh lên phòng rồi đặt nhẹ xuống giường, trực tiếp lên người Anh xuống dưới thân.
" Tiêu Chiến, đừng lo, em sẽ làm nhẹ mà...".
" Ưm~~~ Cún con hỗn đản nhà em... lúc nào cũng làm Anh đau hết...Ah~~"🐢
__________________________________
Chap sau có H+ nha mọi người 🌚
BẠN ĐANG ĐỌC
[Bác - Chiến] Máu Chảy Dài Hơn Nước
Fanfic_ĐÂY LÀ FANFIC KHÔNG ÁP ĐẶT LÊN NGƯỜI THẬT. _MONG ONLY VÀ BẠN ĐỌC HÃY TÔN TRỌNG TRUYỆN CỦA TÔI. Vương Nhất Bác: Công Tiêu Chiến: Thụ _Vương Nhất Bác là một cậu bé ở Cô Nhi Viện, hòa đồng và trong sáng, Cậu rất hiểu chuyện, được ba mẹ của Tiêu Chiến...