Chương 153

1.5K 138 1
                                    

Chương 153
Editor: Qing Yun
Beta: Bạch Bạch


Vô số dây leo bò ra từ nền đất, cành cây giương nanh múa vuốt trong bóng đêm, đèn lồng treo trên cây vừa rơi xuống đất là lửa trong đèn lập tức bùng lên.

Các thôn dân la hét, kinh hoảng muốn chạy trốn, nhưng dây leo dưới nền đất lập tức lao đến đâm thủng da thịt, chui vào trong cơ thể. Chỉ trong thời gian ngắn, những người kia đã trở thành cơ thể nát bươm, hơi thở thoi thóp, nằm trên đất trợn to mắt nhìn vầng trăng trên bầu trời.

Đau đớn tới cực hạn sẽ chỉ còn thấy tê dại, nhưng cảm giác dây leo len lỏi trong cơ thể lại làm người ta cảm thấy sợ hãi.

Từng bông hoa màu trắng lớn lên trên da thịt, đầu tiên là nụ hoa, sau đó chúng chậm rãi nở rộ dưới ánh trăng, đóa hoa trong suốt màu trắng, đuôi cánh hoa nhòn nhọn, có giọt máu đỏ rơi xuống tí tách.

Cả quá trình chỉ diễn ra trong chớp mắt, vô số dây leo chui ra từ mặt đất, Việt Khê đứng ở giữa sườn núi nhìn xuống chân núi, chỉ thấy trong bóng đêm mờ ảo có vô số dây leo đang đong đưa.

"Ai mà ngờ cả ngọn núi này đều bị rễ của hoa trường sinh bao trùm..."

Có lẽ ngay từ đầu nó chỉ là một gốc cây nho nhỏ, nhưng có người trong thôn bắt người đến nuôi hoa, dần dần rễ của nó bắt đầu vươn ra khắp nơi, cho đến bây giờ, khắp ngọn núi đều là rễ của nó, rễ chui ra khỏi mặt đất liền bắt các thôn dân, nó gấp gáp luồn rễ vào cơ thể họ, hấp thu chất dinh dưỡng trong đó, rồi từng bông hoa trắng muốt nở rộ.

Có lẽ những người nuôi hoa lúc trước cũng chết như vậy, bị rễ hoa trường sinh chui vào cơ thể, ăn hết máu thịt trên người họ, sau đó nở hoa trên xác chết.

Các thôn dân đại khái không ngờ có một ngày chính bọn họ cũng gặp phải chuyện này.

"Sự tham ăn sẽ ngày càng tăng lên, trước kia chỉ một người là đủ thỏa mãn thứ này. Nhưng bây giờ tà tính tăng lên, một người làm sao đủ cho nó được?"

Hàn Húc nói, cậu nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt mà ánh mắt không hề có cảm xúc gì, có thể nói là lạnh nhạt.

Nói đến cùng, nếu không phải những thôn dân này quá tham lam, thậm chí đi bắt người nuôi hoa thì hoa trường sinh sẽ không trở thành trạng thái như bây giờ.

Có dây leo duỗi lại đây, Việt Khê nhấc chân dẫm lên, mũi chân nghiền vài cái, thứ này lập tức bị nghiền thành tro.

Cô rút một lá hoàng phù ra, phù văn hơi sáng lên, một tia lửa phóng lên cao, lửa lớn chiếu sáng không trung, bổ nhào vào cây hoa trường sinh.

Dây leo lập tức bị lửa đốt, nó phát ra tiếng kêu thét đau đớn, vô số dây leo như tự có ý thức, chúng đâm thẳng về phía Việt Khê và Hàn Húc.

Việt Khê nhìn sang, cô động ngón tay, một tia sét màu tím xẹt qua bóng đêm, ầm ầm bổ vào cây hoa trường sinh khổng lồ kia. Lôi điện nhóm lửa, cây hoa trường sinh bị đánh trúng lập tức bốc cháy, bầu trời càng sáng hơn.

Người dưới núi thấy cảnh này thì kinh hãi: "Chuyện gì vậy? Là cháy à? Mau báo cảnh sát!"

"Phá!"

Việt Khê ngồi xổm xuống, cô lấy máu làm vật dẫn, chấm lên lá phù, sau đó dán lá phù lên dây leo đang đong đưa trên mặt đất. Ngọn lửa bốc cháy lên, thiêu đốt hừng hực, hơn nữa nó nhanh chóng lan từ dây leo ra xung quanh, không buông tha bất cứ một dây leo nào.

Máu của cô mẫn cảm với tà khí, có máu làm vật dẫn, lửa sẽ đốt theo tà khí cho đến khi thiêu trụi cả cây hoa trường sinh mới thôi.

Hồ Tuệ Trinh trợn mắt nhìn từ đầu đến cuối, trên mặt cô ấy dính máu vì bị bắn lên, trong mắt cô là ánh lửa rực rỡ, Việt Khê như bước đến từ trong ánh lửa, cô ngồi xổm xuống trước mặt cô ấy, hỏi: "Cậu không sao chứ?"

"..."

Hồ Tuệ Trinh há mồm muốn nói gì đó nhưng phát hiện đến môi cũng không cử động được, lúc này cô ấy mới phát hiện mình ăn hoa trường sinh, cả người tê mỏi không thể cử động được.

"Đưa cô ấy đến bệnh viện đi, anh thấy cô ấy chắc bị trúng độc rồi." Hàn Húc nói, cậu ngồi xổm xuống tìm kiếm xung quanh, sau đó xoa nát một nắm cỏ dại rồi nhét vào miệng Hồ Tuệ Trinh.

Việt Khê hỏi: "Anh cho cậu ấy ăn gì vậy?"

Hàn Húc đáp: "Thứ có thể giải độc, nhưng chỉ giảm bớt một chút độc tính thôi, trị ngọn không trị gốc. Độc trong người cô ấy có thể làm cơ thể và thần kinh người tê mỏi, vượt qua một thời gian nhất định thì có khi nó làm đầu óc người choáng váng luôn."

Nghe vậy, Việt Khê lập tức sốt ruột duỗi tay bế Hồ Tuệ Trinh lên: "Vậy chúng ta mau đến bệnh viện đi, mượn đường của quỷ nhé, đi đường đó cho nhanh!"

Hàn Húc đương nhiên đồng ý, cậu tiếp nhận người trong lòng Việt Khê: "Để anh."

Hai người đưa Hồ Tuệ Trinh vào đường của quỷ, hơi thở của người sống khiến nơi này lập tức xôn xao, nhưng quỷ ở đây ngửi kỹ lại — a, hình như hơi quen?

Đây không phải hai đại ma vương kia à?

Đám quỷ quanh đường đang xôn xao lập tức im lặng như gà, không dám lên tiếng nữa, chỉ hận không thể biến thành hạt bụi, sợ bị hai người Việt Khê chú ý tới khiến mình bị bọn họ xử lý.

Cho đến khi bọn họ đi rồi, trên đường của quỷ mới lại có tiếng thì thầm, hy vọng hai người này đừng đến nữa, đến thêm mấy lần là quỷ phải bị dọa choáng váng hết.

Việt Khê và Hàn Húc đi ra khỏi đường của quỷ là đến cửa bệnh viện thành phố G, lúc này cơ thể Hồ Tuệ Trinh đã hơi có cảm giác, nhưng cô ấy phun máu liên tục, cho nên khi Hàn Húc ôm cô ấy vào bệnh viện, trên người cô ấy dính đầy máu do chính mình phun ra, ngay cả trên nền đất cũng dính không ít, khiến bác sĩ ở phòng cấp cứu bị dọa sợ.

"Cô ấy trúng độc, chúng tôi không biết là độc gì..."

Khi được đẩy vào phòng cấp cứu, Hồ Tuệ Trình mở to mắt duỗi tay túm tay áo Việt Khê: "Cảm ơn cậu, Việt Khê..."

Việt Khê duỗi tay vỗ nhẹ trán rồi cười với cô ấy, lúc này mới nhìn cô ấy được đẩy vào phòng.

Sau một hồi hỗn loạn, bên ngoài phòng phẫu thuật trở về yên tĩnh, Việt Khê cúi đầu nhìn dáng vẻ lôi thôi của Hàn Húc, cô nhíu mày nói: "Anh xử lý máu trên người trước đi..."

Nhìn thấy Hàn Húc nhăn mày, khí lạnh toát ra, cô không khỏi cười khẽ: "Cũng không biết Tuệ Trinh thế nào, nếu biết cậu ấy sẽ phun nhiều máu như vậy thì để em ôm cậu ấy đi, tránh anh bị dính đầy máu, làm anh không vui."

Thật ra Hàn Húc hơi bị bệnh ở sạch, trên người thường không dính chút bụi bặm nào, bây giờ bị dính nhiều máu như vậy, cậu không vui cũng là bình thường.

Hàn Húc nhìn Việt Khê, cậu nói: "Anh không ôm cô ấy mà để em ôm... Còn không bằng cứ để anh, anh đi toilet xử lý một chút."

Bệnh viện vốn cấm làm ồn, bây giờ còn là nửa đêm nên càng yên tĩnh hơn, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hít thở của bản thân, cho nên vừa có tiếng động là có vẻ cực kỳ chói tai.

Việt Khê đi đến sảnh chính, cô nghe thấy tiếng cãi nhau truyền đến từ bên kia.

"Bác sĩ, anh xem lại đi, chắc chắn chồng tôi bị bệnh, trước kia anh ấy chưa từng uống rượu nhưng bây giờ ngày nào cũng say khướt, không uống là nổi điên ngay!"

Người phụ nữ lo lắng nói, vẻ mặt bà ta sầu khổ, ở bên cạnh chị ta là một người đàn ông say khướt đang nằm trên ghế, khuôn mặt đỏ gay, nằm đó như con lợn chết, còn ngáy inh trời.

Đại khái đây không phải lần đầu tiên người phụ nữ này đến đây, cho nên bác sĩ bất đắc dĩ nói: "Chị Hình, cơ thể anh Hoàng thật sự không có vấn đề gì, chúng tôi đã kiểm tra rất nhiều lần rồi, là anh ấy tự uống say thôi. Cái này, chúng tôi không trị bệnh thích uống rượu được."

Nghe vậy, người phụ nữ liền bật khóc.

Hàn Húc đi đến bên cạnh Việt Khê, cậu ngẩng đầu nhìn về phía sảnh chính, cúi đầu hỏi: "Sao vậy sư phụ?"

Việt Khê ra hiệu, cô suy tư nói: "Mùi rượu rất nồng, nhưng lại không có mùi hôi..."

Cô đi đến phía trước, nhìn xuống người đàn ông đang say mèm rồi hỏi người phụ nữ: "Chồng chị biến thành thế này từ khi nào vậy?"

Người phụ nữ nhìn cô, có lẽ là phải nghẹn trong lòng lâu lắm rồi, cho nên bây giờ không quản là người xa lạ hay không, lập tức trút hết mọi chuyện ra.

"Trước kia anh ấy ghét nhất là uống rượu chứ không thế này, anh ấy thương tôi, cũng thương con, nhưng bắt đầu từ năm ngoái, không biết vì sao mà anh đột nhiên thích uống rượu. Ngày nào cũng chôn trong thùng rượu, không cho uống là nổi điên, la hét muốn đánh tôi và con, lại còn muốn uống rượu đắt tiền nữa..."

Đương nhiên, người chồng chỉ dọa như thế chứ chưa đánh thật, nếu không chị ta đã không chịu đựng mà ly hôn từ lâu. Nhưng chính bởi vậy chị ta mới càng đau lòng hơn, trước kia hai người kết hôn vì tình yêu, bây giờ tình yêu vẫn còn nhưng hành động của người này kiến chị ta rất thất vọng, nhưng lại không thể nhẫn tâm ly hôn.

Vừa kể, chị ta lại không kìm được nước mắt, nếu cứ tiếp tục thế này, chị ta không biết mình còn kiên trì được bao lâu.

"Tôi nói anh bị bệnh thật ra là lừa mình dối người, không tin anh sẽ biến thành thế này..."

Việt Khê cúi đầu nhìn người chồng, cô nói: "Thật ra nói anh ta bị bệnh cũng không sai?"

"Hả?" Người phụ nữ đang kể thì nghe được lời Việt Khê nói, chị ta lập tức ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt mờ mịt.

Việt Khê nói: "Anh ta ăn phải đồ không nên ăn, con sâu trong bụng anh ta la hét muốn uống rượu, đương nhiên anh ta không thể khống chế chính mình được."

"Sâu gì mà kinh thế?" Bác sĩ ở bên cạnh nghe thế cũng kinh ngạc.

Người phụ nữ truy hỏi: "Cô nói trong bụng chồng tôi có sâu, vậy có thể lấy ra không?"

Việt Khê gật đầu: "Đương nhiên có thể... Có rượu không?"

Người phụ nữ lắc đầu, lại vội nói: "Tôi, bây giờ tôi ra ngoài mua."

Bác sĩ ở bên cạnh xen mồm: "Cồn được không?"

Việt Khê suy nghĩ, nói: "Cồn... Cũng coi như rượu, có mùi rượu là được."

Nghe vậy, bác sĩ cầm một bình cồn y tế đến, cồn đương nhiên không có hương vị thơm nồng như rượu ngon, nhưng có còn hơn không.

Nhận cồn, Việt Khê nhờ người khác lấy giấy bút đến, cô vẽ một lá phù, sau đó đốt phù bỏ vào cồn, một loạt hành động này khiến người xem sửng sốt — sao nhìn như những tay thầy cúng hãm hạm lừa gạt trên phim thế?

Nhưng không đợi bọn họ nghĩ nhiều thì đã ngửi được một mùi hương rượu thơm nồng. Mùi rượu này khiến người say mê không thôi, chỉ ngửi mùi đã khiến người ta muốn say.

Mà nơi mùi rượu này phát ra chính là bình cồn y tế trong tay Việt Khê.

Bác sĩ trợn mắt không thể tin nổi, lắp bắp nói: "Này, này... Rượu này..."

Mùi rượu chui vào trong mũi, người đàn ông nằm trên ghế có động tĩnh, ông ta giãy giụa muốn đứng lên, đôi mắt vẫn chưa mở mà trong miệng đã la hét: "Rượu... Rượu! Tôi muốn uống rượu!"

Hàn Húc tiện tay đập lên trán anh ta một cái, anh ta lập tức bất tỉnh ngã xuống ghế.

"Chồng tôi..."

"Không sao cả, muốn lấy con sâu trong bụng anh ta ra thì phải làm anh ta ngất."

Người đàn ông chưa tỉnh lại, nhưng mùi rượu vẫn chui vào mũi anh ta, sắc mặt anh ta đỏ lên, trên trán nổi gân xanh, nhìn như đang rất khó chịu.

Việt Khê duỗi tay phất nhẹ qua cổ tay anh ta, trên tay cô không có vũ khí, nhưng khi tay phất qua, cổ tay anh ta lại xuất hiện một miệng vết thương, có máu chảy ra.

Bác sĩ: "Mẹ ơi..."

Anh ta cảm thấy thế giới quan của mình phải đập đi xây lại.

Việt Khê đặt bình rượu ở bên miệng vết thương, kiên nhẫn chờ đợi.

Một lát sau, bác sĩ trợn to đôi mắt nhìn có thứ gì đang bò dưới lớp da của người đàn ông, anh ta hỏi: "Đây là?"

Một con sâu màu đỏ chui ra từ miệng vết thương, mới đầu nó chỉ nhô đầu ra làm như quan sát hoàn cảnh xung quanh, bác sĩ và người phụ nữ lập tức ngừng thở, sợ dọa đến nó khiến nó lùi về.

Sâu như phát hiện bên ngoài không có uy hiếp, lúc này nó mới chui ra khỏi người đàn ông, đầu chui vào chai cồn. Chờ khi nó đã hoàn toàn chui vào chai, Việt Khê mới nhanh tay lấy nút gỗ bịt lại.

Xong xuôi mọi người mới dám thở dốc.

"Đây là cái gì?" Bác sĩ vô cùng tò mò.

Việt Khê quơ cái chai, nhìn con sâu trầm xuống đáy chai như đã chết, cô nói: "Đây là sâu rượu, xem tên đoán nghĩa, nó chính là sâu uống rượu. Cái này nếu lấy ủ rượu thì dù là rượu dở cũng thành rượu ngon, nhưng nếu bị ăn nhầm thì sẽ bị sâu rượu khống chế, lúc nào cũng muốn uống rượu."

"Trên đời này còn có thứ như vậy?"

Quả thực mở rộng tầm mắt. 

[ Đã hoàn - Edit] Nam chủ,  anh ta công đức vô lượng- Nguyệt Chiếu KhêNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ