Chương 145

1.8K 149 0
                                    

Chương 145
Edit: Qing Yun
Beta: Bạch Bạch



Việt Khê và Hàn Húc đang uống trà, nước trà xanh nhạt sáng trong đẩy ra từng vòng gợn sóng, một con bướm xanh nhạt bay tới, vòng quanh tay cô, sau đó biến thành đốm sáng rồi tiêu tan, đồng thời tiếng nói của Bạch Tề Tinh vang lên.

Bạch Tề Kinh nói nhanh: "Cứu mạng, Việt Khê, Hàn Húc, sắp chết rồi!"

Việt Khê lập tức đặt chén trà xuống, cô bấm tay tính toán, nhíu mày nói: "Bạch Tề Tinh đã xảy ra chuyện."

Hai người nhìn nhau, tuy không biết Bạch Tề Tinh gặp phải chuyện gì, nhưng có thể khiến anh ấy xin giúp đỡ thì chứng tỏ là gặp việc khó, làm anh ấy không giải quyết được, nếu không đã không xin bọn họ giúp đỡ.

"Em xem cậu ấy ở đâu."

Cái chén Bạch Tề Tinh dùng còn ở đây, bên trên có hơi thở của anh ấy, Việt Khê sử dụng thuật pháp định vị, chẳng mấy chốc đã cảm ứng được vì trí của Bạch Tê Tinh.

"Mượn đường của quỷ đi." Hàn Húc đặt chén trà xuống, bình tĩnh nói.

Vị trí của Bạch Tề Tinh bây giờ cách bọn họ khá xa, đợi bọn họ lái xe đến nói không chừng người đã lạnh. Nhưng mượn đường của quỷ thì có thể đến ngay lập tức."

Chẳng qua không phải thiên sư nào cũng có thể mượn đường của quỷ, tục ngữ nói, người có đường của người, quỷ có đường của quỷ, đương nhiên đường quỷ chỉ có quỷ dùng. Người quỷ khác nhau, nếu người đi đường quỷ sẽ dễ bị phát hiện, nếu bị quỷ kéo đi theo nó thì sẽ dần biến thành quỷ. Đương nhiên, tình huống này căn bản không xảy ra với Việt Khê và Hàn Húc.

Đường của quỷ mở ra, hai người một trước một sau bước lên.

Cảnh tượng trên đường rất kỳ lạ, đàn quỷ nhảy múa, màu sắc hỗn loạn, dưới chân là xương trắng che kín mặt đường, tiếng rít gào vang vọng bên tai. Tiếng quỷ kêu sóc nhọn có thể khiến con người đánh mất lý trí.

— những con qủy này thích nhất là kéo người khác vào địa ngục cùng mình.

Hàn Húc ngước mắt, nhẹ giọng nỉ non: "A di đà phật."

Giây tiếp theo, tiếng rít xung quanh chợt ngừng, sau đó có tiếng thứ gì đó rách, vỡ nát vang lên, xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.

Việt Khê đã nhìn thấy cửa ra, có ánh sáng từ nơi đó chiếu lại đây, cô nói: "Đến rồi!"

Hai người đi ra khỏi đường của quỷ, cho đến khi bọn họ đã đi xa, đám quỷ đang im lặng mới nói chuyện lại, nhỏ giọng thì thầm, không dám lớn tiếng.

"Hai người kia là ai? Thật đáng sợ!"

"Nếu có thể mượn đường của quỷ đương nhiên là thiên sư, tôi ghét nhất thiên sư."

"Lần sau nhất định phải cách bọn họ xa một chút, nhìn những quỷ kia xem, người ta diệt ngay lập tức, hồn phi phách tán, một mảnh cũng không còn."

"Thật là đáng sợ..."

Đám quỷ nghị luận mãi, cuối cùng rút ra một kết luận, đó là sau này nếu có thấy hai người thì nhất định phải tránh đi.

Lúc này, Việt Khê và Hàn Húc đã dừng ở cửa phòng ký túc xá, cửa lớn khóa chặt nhưng lại có âm khí thoát ra không ngừng.

"Thứ không tốt, lực lượng không yếu, có mùi máu." Việt Khê nói nhỏ, trong âm khí lạnh lẽo có mùi máu nhàn nhạt, có lẽ bên trong có người bị thương.

Hàn Húc gật đầu, cậu cẩn thận cảm nhận, nói: "Xem hơi thở bên trong, có ba người bị nhập, còn có hai người sống, hơi thở đều rất mỏng manh... Trong đó có một người là Bạch Tề Tinh, xem ra anh ta bị thương rồi, nếu không hơi thở đã không yếu như vậy."

Hai người nói chuyện, phòng bên cạnh chợt mở ra, có một nam sinh đầu tóc rối bù đi ra ngoài, vừa đi vừa ngáp, sau đó quay đầu nhìn thấy Việt Khê và Hàn Húc đứng ở bên cạnh.

Bạn học: "..."

Anh ta nhìn chằm chằm bọn họ một lúc, sau đó đột nhiên hét lên, xoay người mở cửa, sau đó đóng rầm một cái.

"Đệch, bên ngoài có con gái? Không đúng, sao con gái lại ở ký túc xá nam? Từ từ, dáng vẻ lôi thôi của mình bị người ta nhìn thấy rồi?"

Ký túc truyền ra tiếng thét, còn có một vài tiếng động hỗn loạn.

Việt Khê: "... Chúng ta vào trước đi."

Cô lấy một lá bùa trong túi, duỗi tay vẽ vài nét, sau đó dán lên cửa. Hoàng phù bốc cháy, lập tức thiêu đốt âm khí lạnh băng đang bao trùm xung quanh, lúc này Việt Khê mới mở cửa ra.

Cửa mở ra, bên trong tối om không nhìn thấy vật gì, có hơi thở lạnh lẽo bay ra, khiến người gặp phải không khỏi nổi da gà.

Bước vào phòng, có tiếng gào thét truyền đến, Việt Khê nghiêng đầu, một bàn tay đánh qua trước mặt cô, móng tay đen nhánh sắc nhọn cào vào cửa, lập tức khảm sâu vào cánh cửa gỗ.

"Rầm!"

Bàn tay đen nhánh kia bóp chặt một cái, cánh cửa lập tức bị bóp nát.

Mùi máu tanh bốc lên, Việt Khê hơi nhíu mày, phù văn trên hoàng phù chớp sáng, cô cầm nó rồi vỗ lên người đang nằm, hoàng phù thiêu cháy, thứ trước mắt lập tức thét lên sắc nhọn, nơi bị hoàng phù dính lên trực tiếp bốc cháy, để lại một vết bỏng trên người.

Việt Khê duỗi tay thi pháp, nói: "Cửu thiên, lôi pháp!"

"Bùm!"

Một tia sét tím đánh xuống mái nhà, bổ thẳng vào thứ kia, ép cho thứ màu đen phải chui ra khỏi cơ thể người, nó hình thành một thứ có hình thù kỳ lạ, nhìn giống như sơn dương.

Có hai người đánh tới, Hàn Húc nhắm mắt, sau đó mở mắt ra, chắp tay trước ngực nói: "Ngã Phật từ bi."

Hoa sen vàng kim tràn ra từ trên người cậu, cánh hoa nở to, đẹp không sao tả xiết, nhưng mỗi cánh hoa lại lạnh lẽo cực kỳ, chúng hóa thành lưỡi đao sắc bén, xẹt qua cơ thể người lập tức sẽ cắt rách cơ thể, những cánh hoa lại không bị dính một chút máu nào.

"Không... Đừng, bọn họ còn sống!" Có tiếng nói vang lên ở bên cạnh, Hàn Húc nhìn sang, ánh mắt an tĩnh mà lạnh, không có độ ấm, cũng không có bất cứ cảm xúc gì.

Bạch Tề Tinh che ngực, miệng vết thương trên lưng còn chảy máu, anh ấy lại chỉ nhìn chằm chằm Hàn Húc. Trong khoảnh khắc, anh ấy chợt cảm thấy Hàn Húc cực kỳ xa lạ.

Việt Khê nhăn mày, cô gọi nhỏ: "Hàn Húc..."

Hàn Húc dời mắt, cậu hơi cười nhẹ, cánh hoa sen nở tung, gột sạch tà khá trong phòng. Ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, ba thứ kia bị chiếu sáng rõ ràng, chúng nó nhập vào người, không nhìn ra nó là gì, người bị nhập vào có đôi mắt đen sì, trên người đầy hoa văn màu đen, đó là dấu hiệu hư thối.

"Làm sao vậy, làm sao vậy, động đất sao?"

Trận đánh nhau vừa rồi khiến cả tòa ký túc rung lên, lập tức dọa sinh viên, làm bọn họ hoảng loạn, có người còn chạy thẳng xuống dưới sân.

Có sinh viên đứng ở cửa, ngẩn người nhìn vào phòng, lúng túng hỏi: "Đây... Đây là xảy ra chuyện gì vậy? Mọi người đều là bạn học, đừng đánh nhau."

Trong phòng cực kỳ hỗn loạn, bị loạn do Việt Khê dùng sét đánh, cũng có cánh hoa sen của Hàn Húc cắt đứt giường chiếu, còn có hai người nằm trên đất, nhìn như vừa mới trải qua một hồi đánh nhau kịch liệt.

"Này, hình như xảy ra động đất, đánh nhau gì đó, hay là cách cậu tam gác..."

Còn chưa dứt lời, bạn sinh viên kia đã thấy một người đột nhiên lao về phía mình, nhìn người lao tới là thấy không giống người bình thường, tròng mắt đen sì, há mồm muốn cắn, hàm răng như còn dính máu, giống như là quái vật trong phim viễn tưởng.

Sinh viên này bị hoảng sợ, liên tục lùi về phía sau, đụng thẳng vào lan can.

Việt Khê xoay người, cô đánh một cái lên lưng tà vật, một bóng dáng đen nhánh lập tức bị đánh bay ra khỏi cơ thể kia.

Khuôn mặt dữ tợn đã tiến đến trước mặt nam sinh viên, nhưng khi anh ta sợ hãi muốn hét lên thì thấy người trước mặt đột nhiên dừng lại, sau đó nhắm mắt, ngã xuống hôn mê bất tỉnh.

Hai thứ kia cũng bị Việt Khê dùng cách này, cô duỗi tay túm chúng nó lại, sau đó kéo chúng nó ra khỏi cơ thể người. Tà vật này kỳ lạ thật sự, nhập vào người lại còn có thể ăn mòn người ký chủ, nếu để bọn họ tiếp tục bị nhập thì chỉ sợ ba sinh viên này phải xuống âm phủ.

Ba bóng dáng màu đen bị đánh ra khỏi cơ thể người, chúng đột nhiên tụ lại với nhau, hình thành một sinh vật cực kỳ quái dị, nhìn như cừu, trên cổ có hai cái đầu, phía sau lưng cũng có thêm một cái, tổng cộng là ba cái đầu.

Việt Khê nói: "Sao nhìn thế nào cũng thấy giống cừu nhỉ?"

Hàn Húc nói: "Bởi vì chúng nó vốn là dê, là thứ trong địa phủ, được gọi là cừu ba đầu của địa phủ. Người có ba hồn bảy phách, con cừu ba đầu này, một đầu thích ăn hồn, một đầu thích ăn phách, còn một đầu thích ăn người, là hung thú nổi tiếng của địa phủ. Chỉ là không biết tại sao con dê ba đầu này lại chạy khỏi địa phủ."

Cậu nhìn sinh viên bị ngất trên đất vì tà vật không còn trong cơ thể, người bọn họ đã không còn bao nhiêu sinh khí, phải cẩn thận nghe mới nghe được tiếng thở của bọn họ.

"Ba người này đã bị ăn mất hồn phách, chỉ còn lại tàn hồn và tàn phách. Trên cơ bản, bọn họ đã chết, dù còn thở thì cả đời này cũng không thể tỉnh lại được."

Nghe vậy, Bạch Tề Tinh cực kỳ chấn động.

Anh ấy che vai đi tới, ngồi xổm trên đất xem xét tình huống của bọn Vương Thông, phát hiện đúng như lời Hàn Húc nói, hồn phách không còn.

"Sao có thể..." Anh ấy lẩm bẩm.

Việt Khê nhíu mày, nói: "Thứ ở địa phủ sao lại chạy ra ngoài, cũng không biết mấy quỷ sai kia làm việc thế nào."

Cừu ba đầu muốn bỏ chạy, chúng nó vốn thuộc về địa phủ, chỗ này lại là dương gian, âm dương có khác, chúng nó ở đây sẽ bị thương tổn.

Tơ hồng trong tay bay ra, bó chặt lấy cừu ba đầu, tiền Ngũ Đế bên trên lóe sáng, mỗi lần sáng lên là một lần cừu ba đầu kêu đau thảm thiết, đau đớn vô cùng.

Việt Khê đi đến trước mặt nó, con cừu ba đầu này quả nhiên không giống thứ sẽ ăn chay, hàm răng sắc nhọn, nếu bị nó cắn chỉ sợ sẽ bị róc thịt lột da.

Có tiếng chuông cảnh báo vang lên, Việt Khê và Hàn Húc nhìn nhau, sau đó quyết đoán bắt con cừu ba đầu này lại.

Là người ở phòng bên cạnh báo cảnh sát, cảnh sát thấy tình huống trong phòng thì cũng hoảng sợ. Cả phòng có tổng cộng bảy người, bây giờ năm người đã ngã xuống, chỉ có Việt Khê và Hàn Húc còn đứng yên ổn, cho nên hai người bị hỏi chuyện đầu tiên, tư liệu về hai người cũng được tìm ra nhanh chóng, nhìn không có vấn đề gì cả.

"Ý của các em là các em nhân được lời cầu cứu của cậu bạn Bạch Tề Tinh kia nên mới đến trường học cứu cậu ấy?" Cảnh sát hỏi.

Việt Khê gật đầu, nói: "Đúng là như vậy."

Cảnh sát gật đầu, lại dò hỏi bọn họ mấy vấn đề nữa, hai người che giấu một số việc, ví dụ như cừu ba đầu nhập vào người sinh viên, chỉ nói bọn họ đến đây thì ba người đó tấn công bọn họ. Còn việc phòng nhìn như bị sét đánh thì họ cũng không biết rõ.

Năm người Bạch Tề Tinh được đưa đến bệnh viện, Bạch Tề Tinh là nhẹ nhất, chỉ bị thương ở vai, lúc đó anh ấy không nghĩ tới trong phòng có tới ba tà vật, bị nó cầm dao gọt hoa quả chém lên vai, mất máu rất nhiều.

Bốn sinh viên khác không được may mắn như vậy, hơi thở mỏng manh, đặc biệt là ba người Vương Thông bị cừu ba đầu nhập vào, tình huống của bọn họ rất xấu, da thịt có dấu hiệu hư thối. Nhưng bọn họ còn chưa chết, sao cơ thể lại hư thối được?

Nhóm bác sĩ kiểm tra xong, chỉ có thể nói đây là một chứng bệnh mới, trước mắt còn không biết loại bệnh này có lây hay không, cho nên đã đưa họ vào phòng bệnh cách ly.

Sinh viên báo cảnh sát kia cũng bị đưa đi hỏi chuyện, anh ta không có gì phải giấu giếm, nói ra hết những điều mình biết. Lúc đó anh ta bị dọa sợ, người ở phòng bên cạnh nhìn rất bình thường, ai biết lại như phát điên, há mồm muốn cắn anh ta. Quả nhiên là mắc phải bệnh lạ, chẳng lẽ là bệnh tang thi trong truyền thuyết?

"Đội trưởng, anh xem chỗ này!"

Cảnh sát xem đoạn video của camera an ninh gọi đội trưởng, sau đó kéo đến một khoảng thời gian rồi nói: "Đội trưởng, anh xem..."

Trong video giám sát đương nhiên là cảnh ở hành lang ký túc xá nam, bắt đầu từ khi Bạch Tề Tinh xuất hiện ở cửa phòng, bọn họ thấy cửa phòng bị mở ra từ bên trong, sinh viên tên Vương Thông kia duỗi tay đẩy Bạch Tề Tinh một cái, sau đó anh ta đi vào, cửa phòng đóng lại.

Khoảng năm mười phút sau, hành lang không một bóng người chợt xuất hiện hai người.

Đội thưởng: "?"

Anh ta duỗi tay kéo video lại vài giây, hai người kia đúng là xuất hiện ở khoảng không.

"Đoạn video này có bị người động tay chân không?" Đội trưởng bình tĩnh nói.

"Không có mà, đây đều lấy từ trường học cả, chắc chắn chưa có ai động tới."

Đội trưởng: "... Mẹ nó, gặp ma à?"

*

Bạch Tề Tinh phải nằm lại viện vài ngày, lúc Bạch Kỳ Thạch đến đây, anh ấy đang ngồi trên giường, mặt ngẩn ra, không biết đang suy nghĩ cái gì.

"Em lại miên man suy nghĩ gì thế?" Bạch Kỳ Thạch hỏi, Bạch Tề Tinh lập tức hồi thần.

"Anh... Anh đến đây lúc nào vậy?"

"Vừa mới đến, hôm nay anh thấy bất an, xem một quẻ cho em, cũng may là không có nguy hiểm."

Bạch Tề Tinh cười khổ: "Tuy không nguy hiểm nhưng bạn cùng phòng của em..."

Anh ấy kể ngắn gọn mọi chuyện, lại nói: "Hàn Húc nói ba hồn bảy phách của bọn họ đã bị ăn mất một ít, dù có sống cũng không thể tỉnh lại. Hơn nữa hồn phách bọn họ không hoàn chỉnh, không thể đầu thai được."

Bạch Kỳ Thạch gọt táo cho anh ấy, nghe vậy bèn nói: "Mọi người đều có số mệnh riêng, bọn họ nhất định phải gặp một kiếp này, em cũng không cần tự trách quá mức, ít nhất em đã làm hết sức rồi."

"Tuy biết như vậy, nhưng nếu em nhạy bén hơn thì..." Bạch Tề Tinh lắc đầu, dù anh ấy có nhạy bén hơn thì cũng không có cách, đó là phòng tầng dưới, anh ấy không có quan hệ gì với bọn họ, làm sao có thể biết bọn họ được?

"Em chỉ muốn biết có cách nào đền bù được hay không..."

Bạch Kỳ Thạch hỏi: "Tà vật kia là thứ gì?"

Bạch Tề Tinh trả lời: "Hàn Húc nói, là cừu ba đầu ở địa phủ, cũng không biết nó chạy lên đây làm gì."

Bạch Kỳ Thạch lắc đầu, bỏ vỏ táo vào thùng rác sau đó đưa quả táo đã gọt vỏ cho Bạch Tề Tinh: "... Tà khí tràn đầy dương gian, âm phủ có thể hơn được chỗ nào? Nghiệp hỏa dưới địa phủ tắt, các loại ám khí tà khí không tiêu tan, cũng là chướng khí mù mịt, nhưng điều này đúng là làm cho đám tà vật dưới địa phủ kia như cá gặp nước."

Nghe vậy, Bạch Tề Tinh hơi im lặng, anh ấy nghĩ giây lát, hỏi: "Chỉ có Xanh Thiên Thụ mới trấn áp được tà khí ạ?"

Bạch Kỳ Thạch gật đầu, lại lắc đầu nói: "Đồn đãi nói Xanh Thiên Thụ là cánh cửa giữa Thiên giới và dương gian, có thể tinh lọc tà khí, có tác dụng với tình huống hiện tại. Dựa theo tình hình bây giờ, sớm hay muộn cũng thành trăm tà loạn vũ, chuyện như vậy cũng xảy ra ngày càng nhiều."

"Không có cách khác ạ?" Bạch Tề Tinh truy hỏi.

"Trên thế giới này sẽ không có đại sư Minh Kính thứ hai..."

Bạch Kỳ Thạch im lặng một lúc, anh ta vỗ đôi chân không còn cảm giác của mình: "Anh đã từng bói toán, con đường trước mặt là tuyệt cảnh, chúng ta chỉ có một đường sống. Nhưng anh cũng không dám xác định, con đường đó sẽ là sống, hay là..."

Tuyệt vọng!

Bạch Tề Tinh không nhịn được, hỏi: "Một đường sống kia là gì?"

Bạch Kỳ Thạch cười, duỗi tay vỗ đầu Bạch Tề Tinh, nói: "Một đường sống kia... Bây giờ em không cần biết đó là gì, đến lúc đó em sẽ tự biết."

Bạch Tề Tinh im lặng một lúc, nói: "Vậy nếu em tìm được Xanh Thiên Thụ, có phải có thể ngăn cản tình huống chuyển xấu không?"

"Em biết Xanh Thiên Thụ ở đâu?" Bạch Kỳ Thạch ngước mắt nhìn anh ấy.

Bạch Tề Tinh dời mắt, nói: "Em chỉ nói nếu."

Bạch Kỳ Thạch hơi híp mắt, sau một lúc lâu, anh ta nói: "Đương nhiên, có nước Huyền Linh, Xanh Thiên Thụ có thể nảy mầm, tự nhiên có thể trấn áp tà khí dưới nền đất, tuy rằng chỉ như muối bỏ biển, nhưng ít nhất có thể làm tình huống không chuyển xấu."

Bạch Tề Tinh nhấp môi, vẻ mặt rối rắm.

Việt Khê và Hàn Húc đi vào phòng bệnh thăm Bạch Tề Tinh, Bạch Kỳ Thạch vẫn chưa rời đi, thấy hai người thì gật đầu chào, sau đó nhìn Hàn Húc, cười nhạt nói: "Cậu Hàn."

Hàn Húc liếc nhìn anh ta, không nói một lời.

Bạch Tề Tình cảm thấy thái độ của anh trai mình đối với Hàn Húc hơi kỳ lạ, anh ấy đương nhiên biết tính cách anh trai mình, thái độ lãnh đạm, hiếm khi thấy anh trai tôn trọng ai đó như vậy, thậm chí có vài phần kiêng kị.

Kiêng kị, kiêng kị Hàn Húc?

Bạch Tề Tinh thầm cười, Hàn Húc là một thiên sư bình thường, có gì mà anh trai mình phải kiêng kị?

"Cơ thể anh thế nào?" Việt Khê hỏi.

Bạch Tề Tinh nắm tay, nói: "Đương nhiên không sao cả, chỉ mất máu nhiều thôi. Nhưng bọn Vương Thông, haiz, bị đưa vào phòng cách ly rồi, nếu bọn họ thật sự không tỉnh lại được thì phải làm sao đây?"

Việt Khê thấy anh ấy rối rắm, bèn nói: "Cũng không phải không có cách cứu bọn họ, có một cách gọi là dưỡng hồn. Trong người họ còn tàn hồn, chỉ cần tu bổ hết ba hồn bảy phách cho họ thì họ có thể tỉnh lại."

"Bổ hồn?" Đây là lần đầu tiên Bạch Tề Tinh nghe nói đến cách này.

Việt Khê nhíu mày, nói: "Tôi quên mất đã nghe ở đâu, có điều đúng là có thể bổ hồn thật."

Bạch Kỳ Thạch bình tĩnh chăm chú nhìn cô, nghe vậy bèn nói: "Bây giờ Tu giới suy thoái, rất nhiều phương pháp bị thất truyền. Tôi cũng mới nghe bổ hồn lần đầu, nhưng cô Việt nói như vậy thì chắc chắn có tác dụng, cô Việt biết phải bổ hồn thế nào không?"

"Biết chứ." Việt Khê gật đầu, cô cũng không biết vì sao mình lại biết, nhưng đúng là cô có biết.

Hai mắt Bạch Tề Tinh sáng ngời, mắt trông mong nhìn Việt Khê, hỏi: "Vậy, vậy Việt Khê... Cô có thể cứu bọn họ không?"

Việt Khê nói với anh ấy: "Muốn tôi giúp cũng được, nhưng tôi chưa bao giờ làm ăn thua lỗ hết."

Bạch Tề Tinh lập tức nói: "Yên tâm yên tâm, anh tôi có tiền."

Bạch Kỳ Thạch: "..."

Bạch Tề Tinh sốt ruột lôi kéo Việt Khê đi bổ hồn cho bạn cùng phòng, cũng bất chấp vết thương trên người, Bạch Kỳ Thạch không khỏi lắc đầu, bao nhiêu tuổi rồi mà còn lỗ mãng như vậy.

"Sư phụ tôi không giống những thiên sư bình thường, cơ thể cô ấy có Hồng Liên Nghiệp Hỏa, có thể thiêu tất cả tà vật trên đời...." Hàn Húc đi đến bên cạnh Bạch Kỳ Thạch, cậu cúi đầu lẳng lặng nhìn anh ta, nói: "Anh biết thân phận sư phụ tôi, thậm chí có thể nói, sư phụ tôi xuất hiện cũng là nằm trong sự khống chế của anh... Anh nói cho tôi, rốt cuộc thân phận của cô ấy là gì?"

Bạch Kỳ Thạch mỉm cười nhìn cậu, đáp: "Không phải đại sư Minh Kính đã biết được thân phận của cô Việt à? Cô ấy là một hạt giống của Hồng Liên Nghiệp Hỏa, hẳn là ở 21 năm trước, khi ngài đi ra khỏi địa phủ đã dập tắt Nghiệp Hỏa, mà cô ấy chính là viên hạt giống duy nhất của Hồng Liên!"

[ Đã hoàn - Edit] Nam chủ,  anh ta công đức vô lượng- Nguyệt Chiếu KhêNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ