Chap 4

1K 66 7
                                    

Thành Dương chậm rãi bước trên phố. Đôi mắt khẽ rũ xuống mang theo bao nhiêu ưu tư. Cậu nhớ ba mẹ, nhớ người thân...mọi người thay phiên nhau rời xa cậu. Dừng chân lại trên cầu, cậu giương đôi mắt nhìn ra bầu trời đen tĩnh mịch. Thù xưa phải trả. Dù thế nào đi chăng nữa, cậu cũng phải tìm được kẻ thù năm xưa đã ra tay giết ba mẹ mình. Đôi mắt cậu kiên định phóng tầm nhìn thật xa, đem cả màn đêm thu vào đôi mắt trong vắt. Đang đắm chìm trong mớ suy nghĩ của mình, cậu không đề phòng bỗng một gậy trên cao giáng xuống, khiến cả người cậu choáng váng sau đó ngất lịm đi.

...

Thành Dương hé mi mắt nặng trĩu, cậu mơ hồ cảm nhận được một luồng khí lạnh chạy dọc cơ thể. Mở mắt ra thì cậu thấy mình đang nằm ở sàn nhà cứng ngắt. Ngước mắt lên, Minh Hiếu đang vắt chân ngồi thong dong trên ghế sofa, mắt chuyển hướng về phía cậu, thanh âm trầm khàn vang lên

"Định bỏ trốn sao?"

Thành Dương nhìn hắn, đôi mắt lạnh như băng không hề chuyển động, khẽ cười khẩy một cái. Thấy thái độ bất cần đó của cậu, hắn giận dữ bước đến áp sát cậu vào tường, bàn tay cố định ở chiếc cổ thanh mảnh mà siết chặt. Thành Dương ho sù sụ vì thiếu khí, vươn nắm lấy cổ tay kia, dùng sức đẩy hắn ra. Trần Minh Hiếu tiến sát mặt cậu, đem hàn khí phả bên má cậu

"Tôi ghét nhất là sự im lặng và thái độ đó của cậu. Tốt nhất đừng chọc giận tôi!"

Thành Dương lại cười khinh bỉ một cái, thẳng thắn chọc tức hắn. Trần Minh Hiếu răng nghiến chặt, một lực mạnh mẽ xách cổ áo cậu lên, không nương tay ném mạnh cậu vào vách tường. Lưng va đập với thành tường rồi mạnh mẽ tiếp đất khiến cậu đau đớn đến bất động, như thể cảm nhận được từng đoạn xương của mình đều rã ra. Tiếng giày da nện trên sàn nhà bằng đá đắt tiền, hắn bước đến nâng cằm cậu, một cái tát nữa giáng xuống đôi má trắng hồng, nơi đó hiện rõ năm ngón tay đỏ chói. Nắm lấy tóc cậu hướng mặt mình, hắn cất tiếng

"Tôi nói cho cậu biết, đừng tỏ thái độ đó với tôi. Nếu còn một lần nữa thì hậu quả không nhẹ đâu"

Nói rồi, Minh Hiếu chậm rãi ấn xuống một nụ hôn. Thành Dương trong nháy mắt không tin vào mắt mình. Cái tên điên này đang làm cái gì vậy?

Cậu bất ngờ chống cự, cố dùng hết sức lực cuối cùng đẩy hắn ra. Thấy cậu lại chống đối mình, hắn thô bạo cắn mạnh lên đôi anh đào kia. Máu cứ thế mà chảy ra hòa vào nụ hôn đó. Mùi tanh nồng của máu xộc lên mũi khiến cậu khó chịu ho lên vài cái. Chiếc lưỡi ranh ma mạnh mẽ tiến vào khoang miệng nhỏ bé mà làm loạn. Hắn tham lam mút hết mật ngọt, một nơi cũng không bỏ sót, khi cậu khó khăn hô hấp thì mới luyến tiếc rời ra, xô ngã cậu vào góc tường, sau đó không nói thêm gì, chỉ liếm nhẹ môi rồi rời đi.

Thành Dương bị hôn đến vô lực nằm ở đấy. Cả cơ thể đều đau buốt vì cú ngã đập vào tường lúc nãy. Cái lạnh mùa đông vây lấy khiến đôi vai gầy kia run lên. Giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt chảy ra.

Cậu khóc!

Giọt nước mắt đầu tiên sau 10 năm kể từ ngày cậu bước vào Lâu đài sát thủ. Nó rơi vì tủi nhục, rơi đau đớn và rơi vì chính chủ nhân của nó. Thành Dương nằm bất động ở đấy mà khóc. Đêm khuya, trong căn biệt thự rộng lớn, những tiếng nức nở nhẹ bẫng vang lên khiến người khác nghe qua đều không thể kiềm lòng mà thương cảm. Ở tầng trên, bác quản gia nhìn xuống thầm lắc đầu

[Hiếu Huy] Em Là Của Riêng TôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ