Chap 20

801 48 1
                                    

Cánh cửa phòng bật mở, Thành Dương nghe tiếng động liền tỉnh giấc. Lâm Y Vân hướng mắt nhìn cậu, nở ra một nụ cười khinh bỉ. Cậu thấy người con gái kia, trong đầu mơ hồ nhớ ra cô là tình nhân của Minh Hiếu liền khó chịu nói:

"Cô không biết phép lịch sự trước khi vào phòng người khác à!"

"Hừ! Mày là cái gì mà có quyền nói chuyện kiểu đó với tao à?"

Nói rồi, ả nhanh chóng tiến đến, nhắm má cậu mà giáng xuống. Nhưng Thành Dương đã nhanh chóng giữ lấy cổ tay cô, mạnh mẽ siết lấy khiến cô đau đớn mà vùng vẫy:

"Buông ra!"

Thành Dương hất tay, lạnh giọng cảnh cáo thái độ không biết trước sau của cô

"Ăn nói cho đàng hoàng vào!"

"Tao nói sai sao? Dù sao cũng chỉ là nam nhân ti tiện, bám chân Trần Minh Hiếu để được ở cạnh anh ấy! Không phải à?"

Cậu càng nghe càng chẳng thể lọt tai chữ nào, lực đạo ở tay tăng thêm một chút, siết đến cổ tay ả hằn rõ vệt đỏ, giọng nói đanh thép đánh thẳng vào nữ nhân điên cuồng đối diện

"Tôi không có thời gian nói chuyện với cô, muốn cái gì thì đi tìm hắn ta! Bây giờ thì ra khỏi phòng tôi!"

"Mày dám đuổi tao sao!"

"Cô có gì mà tôi không dám?"

"Hừ! Hôm nay tao sẽ cho mày một bài học, xem mày có dám dụ dỗ mê hoặc Trần Minh Hiếu nữa hay không!!"

Lâm Y Vân điên tiết lao đến nắm lấy vạt áo cậu. Thành Dương thật sự mất kiên nhẫn mà mạnh mẽ đẩy cô ngã ra giường. Cậu gằn giọng cảnh cáo

"Tôi nói cho cô biết, tôi chưa hề và cũng không bao giờ có ý định quyến rũ hắn ta. Cô đừng có tới đây mà làm loạn, bây giờ thì nhanh chóng cút khỏi phòng tôi" Thành Dương tức giận quát lớn

"Mày..."

Lâm Y Vân chưa kịp nói thì phía sau vang lên một giọng nói lãnh đạm

"Cô làm cái gì ở đây vậy?".

Là hắn! Cô nghe tiếng liền giật mình xoay người lại. Trần Minh Hiếu đang đứng tựa lưng vào cánh cửa mà theo dõi câu chuyện bên trong. Trong mắt hiện lên bao nhiêu tia chết chóc lạnh người. Lâm Y Vân thấy hắn cả người bắt đầu run rẩy. Cô bày ra bộ dạng ủy khuất đi đến ôm lấy hắn, dụi dụi vào lòng hắn mà xoa dịu

"Anh à..."

Câu nói chưa kịp phun ra người kia đã chặn lại

"Cút!"

Trần Minh Hiếu không biểu cảm lạnh lùng cất tiếng, rồi đem ánh mắt thiếu kiên nhẫn kia nhìn thẳng xuống cô một lần nữa. Lâm Y Vân biết không nên tiếp tục thách thức kiên nhẫn của hắn, tức giận giẫm chân mấy cái sau đó rời đi.

Khi bóng lưng cô khuất dần thì hắn chậm rãi bước vào phòng cậu. Thành Dương vừa mệt vừa bị nháo loạn một trận liền nổi giận

"Anh vào đây làm gì!"

Minh Hiếu vẫn không trả lời, nhanh chóng vòng tay qua siết lấy chiếc eo nhỏ, kéo cậu vào lòng mà thả xuống đội môi kia một nụ hôn. Thành Dương tay đập mạnh ngực hắn, vùng vẫy muốn thoát lạnh giọng quát:

"Anh mau cút! Tôi không muốn thấy mặt anh!"

Hắn vẫn giữ vẻ ngoài lãnh đạm đó, đôi chân dài sải bước về phía cậu, từng chút ép cậu vào góc tường. Cậu bị cái khí thế áp bức người đó làm cho mệt nhoài mà ngã lưng vào thành tường lạnh lẽo. Hắn nhìn cậu bất lực chỉ khẽ cười một cái. Bỗng cửa phòng lại mở ra, Minh Thư trên tay là tô cháo, không nhanh không chậm bước vào. Thấy cả hai như vậy cô không khỏi tò mò

"Hai người...đang làm gì thế?"

Thành Dương nghe giọng liền giật mình đẩy hắn ra, cười giã lã bước qua hắn tiến về phía cô

"Không có gì đâu! Em tìm anh có việc gì?"

"Em nghe nói anh bệnh, nên đích thân xuống bếp nấu cháo cho anh này!" Cô tươi cười khoe thành quả của mình

Cậu cười như không, nhận lấy tô cháo từ cô. Hắn nhìn một màn trước mắt, không nhanh không chậm xoay người bước ra khỏi phòng. Minh Thư thấy hành động kì lạ đó của anh trai cũng không quan tâm lắm. Trước giờ, anh trai cô đều kì quái như vậy!

Nhẹ nhàng thổi muỗng cháo đút cho cậu. Thành Dương cũng chả biết làm thế nào đành yên lặng nhận lấy từng thìa cháo từ cô. Sau khi ăn xong, Minh Thư ân cần lấy thuốc đưa cho cậu. Nhìn hành động đó của cô, lòng cậu bỗng thấy áy náy. Cậu cuối cùng lại lên tiếng trước

"Minh Thư à, sao em không có người yêu đi? Một người tốt như em, chắc chắn sẽ có rất nhiều người theo đuổi."

Nghe câu nói của cậu, đôi mắt cô khẽ rũ xuống, che dấu vệt nước trong mắt.
Anh vẫn không nhận ra tình cảm của em sao?

"Em...hiện tại vẫn chưa vừa mắt ai thôi ạ. Thôi anh nghỉ ngơi đi, em đi xuống nhà!” Cậu nhìn theo bóng lưng nhỏ bé kia, trong lòng vô cùng áy náy.
Minh Thư à, anh xin lỗi!

...

Tại biệt thự Trần gia, Trần Hoàng Minh đang ngồi ở ghế sofa rộng lớn ở phòng khách, trên tay là ly trà nóng thấp thoáng làn khói mờ nhạt. Bên ngoài khuôn viên, hai thân ảnh cao lớn với vest đen lịch lãm bước vào. Trần Hoàng Minh thấy hai nam nhân kia liền vui vẻ cười nói

"Minh Hiếu, Minh Tuấn, hai đứa đến rồi!"

Ngồi xuống chiếc ghế cạnh ông. Trần Minh Hiếu trầm giọng hỏi:

"Cha, người gọi con về đây là có việc gì?"

"Ta muốn nói với hai con một chuyện. Lâm Vũ Phong hắn về nước rồi!"

Cả hai có chút bất ngờ nhận lấy tin tức vừa rồi. Lão ta đã về rồi sao! Lâm Vũ Phong và Trần Hoàng Minh khi xưa là đối tác cũng như là anh em chí cốt với nhau. Cả hai đều tham gia vào Hắc Đạo nhưng tên Lâm Vũ Phong kia vì chiếc ghế Thiếu chủ của Hắc Long mà dùng mọi thủ đoạn để lật đổ Trần thị, bán đứng anh em để được ngồi vào chiếc ghế đó, đẩy Trần Hoàng Minh vào cuộc sống khó khăn khiến ông phải cùng vợ con qua nước ngoài sinh sống. Vợ ông cũng vì không có đủ điều kiện để chữa bệnh nên đã mất ngay sau đó ba năm. Trần Hoàng Minh ôm hận, lập lại Trần thị, giành lấy chiếc ghế Thiếu chủ từ tay hắn. Cũng vì tình anh em, ông không lấy lại Lâm thị, để hắn làm lại từ đầu. Nhưng tên Lâm Vũ Phong đó vẫn ngựa quen đường cũ, mục đích lần này trở về đây...cũng chỉ là muốn lật đổ Trần thị, tiếp tục giành lấy chiếc ghế Thiếu chủ đó.

Chuyện xưa ùa về trong tâm trí làm ông có chút thẩn người. Minh Hiếu sau khi nghe xong cả người bắt đầu giận dữ. Cuối cùng, kẻ gián tiếp hại chết mẹ hắn đã trở về. Trần Minh Hiếu trước giờ luôn là người không bao giờ để bản thân mình chịu thiệt, lần này, hắn nhất định sẽ bắt tên Lâm Vũ Phong trả hết món nợ này!

[Hiếu Huy] Em Là Của Riêng TôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ