"ưm...ú uông ường a."
ngọc chương khoá xuân trường bằng một tay. tay còn lại thì túm chắc lấy cái mỏ mềm mềm vừa mổ lên môi hắn mà kéo như kéo dây cót xe đồ chơi.
"nói! mày có thật là sáu tuổi không hả ?"
"ú uông ường a."
"buông ra cho mày lại hôn tao à. tao đâu có ngu."
"....."
"nói mau, mày có phải là yêu quái ngàn năm ở tuyên quang hoá thành con nít sáu tuổi không ?"
giữ chặt lấy môi của xuân trường, ngọc chương gầm ghè không chịu buông. hôm nay hắn phải làm rõ số tuổi của thằng nhóc này thì hắn mới cam lòng chứ để nó hôn hắn thêm một lần nữa thì hắn sẽ tức rồi chết không nhắm mắt mất.
"ú ai ồi, ường ông ải à iêu oái à à iêu ú."
nó nói cái mẹ gì vậy trời ?
"tao nghe không được. mày nói rõ ra xem nào."
nhìn ngọc chương mà xuân trường tức nổ đom đóm mắt. ông chú già đáng ghét! đã túm chặt lấy mỏ nhóc không buông mà còn dám thở ra câu "nói rõ". rõ là rõ kiểu gì ? ngang ngược như này chắc nhóc phải hủy hôn thôi.
"ủa cái gì ướt.... á đù má sao mày liếm tay tao!!?"
"chú có túm được lưỡi trường đâu mà trường không liếm chú."
ngọc chương kinh hoàng thả cái tay đang túm mỏ của xuân trường ra, ngón đeo nhẫn của hắn bóng loáng nước miếng của xuân trường. đạ mú! thằng quỷ con này nó dám dùng lưỡi đục bên khoé miệng để thoát khỏi tuyệt chuyên túm mỏ thần trưởng gia truyền nhà hắn. quá lắm rồi! chắc chắc bùi xuân trường là rắn thành tinh.
giữ nguyên suy nghĩ đó cộng với cơn hoảng loạn tột độ vì vừa bị hôn vừa bị liếm vào tay, ngọc chương đã hỏi ra một câu mà khi tỉnh táo lại hắn sẽ thấy bản thân là một thằng dở hơi.
"mày là thanh xà hay bạch xà đấy ?"
"....."
im lặng là sự tôn trọng cuối cùng mà xuân trường dành cho vợ tương lai của nhóc. hết yêu quái ngàn năm rồi đến thanh xà bạch xà, sao chú không chốt thêm natra hay anh em hồ lô biến luôn đi cho đủ bộ.
"bạch xà đúng không ? tao thấy mày trắng tươi."
"tươi sao chú không ăn trường đi."
ngọc chương đưa hai tay lên bịt chặt lấy miệng như thể chậm một giây thôi là xuân trường sẽ hoá thành rắn rồi chui nguyên con tươi sống vào mồm hắn.
không quan tâm đến vẻ mặt sốc lên sốc xuống của ngọc chương, xuân trường ghét bỏ chùi đi chùi lại môi xinh. cậu hiếu bảo với nhóc không được để người khác tự tiện chạm tay lên miệng mình. tay là thứ có nhiều vi khuẩn, dễ bị bệnh lắm.
"tay chú sạch không vậy ?"
"tay á."
"vâng."
"tao vừa móc đít đấy."
xuân trường lườm ngọc chương một cái sắc lẻm.
"chú đùa. sạch một trăm phần trăm."
BẠN ĐANG ĐỌC
|right2t| chú chương của bé trường
Fanfictionchú cháu chửi nhau như chó ------ right2t ở vũ trụ của tôi