xuân trường ngồi lọt thỏm trong lòng ngọc chương, hai má phính của nhóc cọ cọ lên áo của ông chú già để chùi sạch đi mấy giọt nước mắt. khi nãy nhóc khóc hăng lắm nên bị ngọc chương ghìm lại rồi nhét vào lòng, xuân trường sẽ không nói là nhóc thích cái tư thế này đâu.
"chú xấu tính lắm."
gác cằm lên vai ngọc chương, xuân trường vòng tay ôm lấy tấm lưng rộng của ông chú rồi nỉ non trách móc. sáu năm cuộc đời nhóc sống trong tình yêu thương, ba mẹ nhóc luôn kiên nhẫn và dịu dàng với tất cả những câu hỏi và thắc mắc của nhóc, cậu hiếu thì hài hước tinh tế, đến cả "mợ" tương lai của nhóc cũng tuyệt vời vô cùng. còn hàng xóm nhóc gặp trong ba tháng hè thì cứ phải gọi là như cái ghế luôn vậy vì họ tốt không phải bàn. ai cũng đều tuyệt vời trừ ông chú ngọc chương này ra.
xuân trường thừa nhận rằng nhóc không phải là người quá chủ động, nhóc chỉ nói nhiều và bộc lộ cảm xúc yêu thích đối với người nhóc thật sự trân trọng và muốn được thân thiết thôi. điển hình là cậu hiếu, trí oppa và ông chú hai mươi ba tuổi mà nhóc chết mê từ ngay lần đầu được thấy trên tivi là vũ ngọc chương.
khi đó ngọc chương trong mắt xuân trường vĩ đại không thể tả. nhóc xem rap việt với "mợ" và được phổ cập không sót một kiến thức gì. khi ấy thứ nhóc cảm thấy thu hút không phải là mc trấn thành với cây gậy trông hay ho hay bác bâus với lấp lánh vòng tay vòng cổ, không phải anh bảo tóc dựng lởm chởm hay bác thái với kiểu ngôn ngữ lúc hiểu lúc không mà là cái nón vàng quyền lực nên khi thấy ngọc chương được hẳn bốn nón nhóc đã không thể rời mắt khỏi ông chú ấy. nhưng đó không hẳn là tất cả, để được nhóc yêu thích thì người đó phải thật sự ưu tú về nhiều thứ và đúng là ông chú ngọc chương ưu tú thật. cách chú ấy nâng niu và xếp gọn bốn chiếc nón với tất cả sự trân trọng làm nhóc thấy nhân phẩm ông chú này ổn phết. còn có lúc rap trông ngọc chương ngông ơi là ngông, giọng vừa men vừa cuốn nhưng lại khiêm tốn cười siêu cute khi kết thúc phần thi là top1 những điều làm cho nhóc đổ ầm ầm. ý nghĩ duy nhất trong đầu xuân trường sau khi replay phần thi của ngọc chương ba lần là nếu được quen biết chú ấy thì thích thật. thế là nhóc mon men xin xỏ cậu hiếu, nhóc còn nói rằng nhóc muốn cưới chú chương nữa cơ. nhưng lúc đó là cao hứng nên nói đùa thôi còn đêm về nằm suy nghĩ một hồi thì muốn cưới thật.
cơ mà lúc có cơ hội rồi thì xuân trường thấy nó bể bể ngang. ông chú này xấu tính quá chừng, quát nạt nhóc thì cũng tạm bỏ qua đi tại nhóc thấy nhóc cũng hơi rắc rối thiệt, chiến thuật theo đuổi của nhóc có tí vấn đề nên nhóc tha thứ đấy. còn vụ tét mông nhóc cũng cho qua được tại nhóc sai nhưng mà đã bỏ đói nhóc, nhóc đi lấy đồ xong khoe được người quen mang đến, được thơm thì hằn học trông rõ ghen tuông xong nhóc hỏi lại chối đây đẩy, sống dối lòng mà còn giơ tay đòi đánh nhóc là bị cái gì vậy ?
"xấu tính."
cơn đau từ lưng truyền đến khiến ngọc chương nhăn mặt. thì ra xuân trường đang dùng hai cục cơm nắm của nó đánh thùm thụp lên lưng hắn. nghĩ đến mớ hành động cùng những lời nói tồi tệ mình đã dành cho xuân trường, ngọc chương chấp nhận ngồi im chịu trận. thôi thì mày đánh chú nhiều một chút, đánh cho cả phần hôm qua nữa.
BẠN ĐANG ĐỌC
|right2t| chú chương của bé trường
Fanfictionchú cháu chửi nhau như chó ------ right2t ở vũ trụ của tôi