15

3K 396 340
                                    


"oáp."

ngọc chương vặn vẹo người rồi ngáp một cái rõ dài. dư chấn của màn cosplay cái đảo hoang tối qua làm ngực hắn vẫn còn hơi ê ẩm. thằng quỷ con chết tiệt đó chỉ giỏi hành người. đã thế thì hắn sẽ đánh thức nó dậy với hắn. không cho nướng nữa.

"trường dậy... ủa đi đâu rồi."

mẹ mày đừng có cho chú chào ngày mới kiểu hụt hẫng như vậy chứ.

vớ lấy điện thoại rồi bật lên, con số 11:11 đẹp điên đập vào mắt. đang khi ngọc chương thầm chửi bản thân sống như một lợn chỉ biết ăn no ngủ kĩ thì tin nhắn của công hiếu đập ngay vào mắt hắn.

chúc hoàng tử long biên ghét úp ẹt sít vui vẻ để chăm sóc và vỗ về bùi xuân trường mười bốn ngày còn lại. anh yêu chú vãi lồn <333

thấy tin nhắn của công hiếu được gửi vào đúng sáu giờ sáng không nhiều không ít một phút nào làm ngọc chương thật sự nghi ngờ rằng việc công hiếu gửi xuân trường cho hắn chăm là có chuẩn bị sẵn từ trước. thử hỏi vứt cháu từ nhà này sang nhà khác nhưng bày đặt nhắn tin nhắc người ta chăm cháu mình đúng giờ đúng giấc. càng nghĩ ngọc chương càng thấy giống thằng cu mck nó rap cái câu gì mà tất cả kịch bản đã được biên hết rồi. nghe loáng thoáng thôi cũng đã thấy miên phết rồi.

"chậc. sợ ma vãi."

tặc lưỡi cảm thán cho cái kịch bản vừa load, ngọc chương cào cào mái tóc rối bời rồi nhanh tay xếp gọn lại chăn gối. bây giờ là hơn mười một giờ có nghĩa là hắn đã ngủ tới trưa và bỏ xuân trường bơ vơ đói mòn đói mỏi cả một buổi sáng. cảm giác tội lỗi trào dâng khiến một người thường dùng nửa tiếng để vệ sinh cá nhân, sờ kin ke và cảm thán nhan sắc trước gương như ngọc chương vội gói gọn ba bước trên trong năm phút. hắn phải nhanh lên để đi tìm xuân trường. hy vọng là thằng nhóc đó sẽ không ngất xỉu ở cái xó xỉnh nào đấy.

"trường ơi."

im ắng là tất cả những gì ngọc chương nhận lại.

"bùi xuân trường."

vẫn im ắng.

"trường kon tuyên quang."

không có tiếng đáp lại, cả căn nhà trống hoang trống hoắc, đến cái bóng của xuân trường cũng không thấy đâu làm ngọc chương  bủn rủn tay chân nhẹ. hắn nhớ là tối hôm qua hắn ôm xuân trường kĩ lắm, hôn chúc ngủ ngon nó nữa. chắc không phải nó lại mơ thấy ác mộng rồi điên cuồng vượt biển, vượt biên qua mẹ biên giới đâu nhỉ ?

"trường ơi mày trả lời chú coi."

đảo mắt ra sô pha rồi lại vô bếp, vô nhà tắm, nhà vệ sinh để tìm nhưng vẫn không thấy xuân trường đâu.

"đm cục cức trắng tươi của chú ơi đừng trốn nữa."

nghĩ có lẽ xuân trường dậy sớm rảnh rỗi bày trò đi trốn nên ngọc chương vẫn kiên nhẫn tìm kiếm, thậm chí hắn còn gọi thằng nhóc bằng cái biệt danh khơi gợi lòng tự ái với hy vọng xuân trường sẽ gào lên phản bác ở một góc khuất nào đó nhưng không, cả căn nhà có mỗi ngọc chương là đang làm trò body samsung còn baby xuân trường vẫn biệt tăm biệt tích.

|right2t| chú chương của bé trườngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ