31

1.9K 263 82
                                    


"thằng trường đâu."

vũ ngọc chương nhìn đống đồ chơi vương vãi từ sô pha đến chân cầu thang mà nổi máu trâu chó, cái thằng nhóc ở ké nhà của hắn càng ngày càng hư đốn. đúng là yêu quái, mấy ngày đầu diễn rõ ngoan.

"trường con."

"vợ gọi anh ạ ?"

xuân trường từ phòng bếp ló đầu ra, nhóc thong thả cầm hộp sữa milo hút rột rột rồi đủng đỉnh đi ra phòng khách trình diện, trông không có vẻ gì là sợ hãi trước ông chú đang sắp hoá rồng phun lửa ngoài kia.

ngọc chương nhìn chiếc áo xấu số đang chật vật ôm lấy cái bụng mỡ của xuân trường mà chỉ biết thầm nhủ mình nuôi nó như một con heo. đã thế cái phong thái ung dung hư hỏng của thằng nhóc thối càng làm cho hắn tức điên. nhưng mà tức thì tức vậy thôi chứ hắn đéo dám nói nặng lời.

"dọn đồ chơi đi."

ông chú già chỉ vào đống lego cùng siêu nhân vương vãi, xuân trường thấy thế thì bắt đầu phụng phịu vỗ bụng.

"trường no lắm, chú giúp trường với."

kèm theo khuôn mặt tràn đầy hy vọng.

"đứa nào chơi đứa đó dọn."

xuân trường thất vọng gãi gãi mông chất vấn.

"vậy mấy ngày qua chú chơi đùa với trái tim của trường thì sao ? chú có tính dọn đồ về tuyên quang làm dâu hong ?"

"liên thiên vớ vẩn."

ông chú già túm lấy cái mỏ đang chu lên để ăn nói xà lơ của xuân trường kéo mấy phát. không cho xuân trường cơ hội nói nhiều hắn hất hất mặt sang mớ đồ chơi vương vãi với ngụ ý dọn nhanh trước khi tay chú mày được thay bằng mười cái kẹp quần áo.

đối mặt với sự uy hiếp của người lớn hơn mình về mọi phương diện thì xuân trường rén ẻ. nhóc đặt hộp sữa lên bàn rồi liêu xiêu đi dọn đồ chơi, vừa dọn vừa lý sự cùn.

"chú là vợ của trường mà sao chú không giúp trường."

"lớn rồi, tự chịu trách nhiệm với hành động của mình đi."

xuân trường nghe vậy thì xoè tay ra đếm đếm.

"nhưng mà trường mới có sáu tuổi thui ó."

thằng nhóc ngơ ngác trưng ra sáu ngón tay cùng vẻ mặt khó hiểu, có lẽ nó chưa kịp tiêu hoá cái gì mà lớn rồi với tự chịu trách nhiệm.

ông chú già thấy vậy bèn nhanh chóng làm công tác thao túng tâm lý, hắn muốn uốn nắn thằng nhóc này.

"sáu tuổi cũng là con người, làm người thì lớn hay nhỏ cũng phải biết chịu trách nhiệm với hành vi của mình. dọn đồ nhanh lên rồi ăn cơm."

"ò."

xuân trường gật gù ra vẻ hiểu sơ sơ rồi cũng ngoan ngoãn dọn dẹp. có điều tốc độ của nhóc chậm như sên, ông chú nhìn thì ngứa mắt lắm nhưng quyết không giúp. dọn được một lúc, xuân trường bỗng quay sang nhìn ngọc chương.

"trường không can tâm!"

"làm sao ?"

"tại sao trường phải chịu trách nhiệm với hành vi của mình còn chú thì không ?"

|right2t| chú chương của bé trườngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ