19

2.7K 391 278
                                    

minh long cọ cơm xong xuôi nhưng vẫn chưa muốn về, gã lân la đến gần ngọc chương chôm thêm mấy chùm vải để tráng miệng. thú thật minh long không phải là một người quá rảnh rỗi, vừa giàu vừa đẹp thì sao mà rảnh được. sở dĩ hôm nay gã cắm cọc ở nhà ngọc chương mấy tiếng đồng hồ là có chuyện muốn nói. cơ mà ăn được nửa kí vải rồi nhưng minh long không biết bắt đầu câu chuyện từ đâu để nghe cho đỡ vô duyên.

dương minh long thừa nhận rằng bản thân là một kẻ khéo ăn khéo nói khéo lấy lòng người khác. nghe thì hơi giống đa cấp nhưng mà biết sao giờ, ông chủ của mười cái quán bar mà không khéo ăn khéo nói thì ăn cứt à. nhưng đấy là kịch bản của ngày thường còn hôm nay gã sắp ăn cớt thật, có lẽ do cái mỏ sô cô la kẹo mút của gã quen nói lời đường mật kiến tạo giấc mơ rồi nên bây giờ đổi sang chủ đề thế giới động vật, cụ thể là tê giác húc đổ ước mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ của ngọc chương thì minh long không biết phải mở lời làm sao.

cặm cụi ngồi ăn nốt mấy trái vải, vị ngọt khiến minh long như bị sảng đá bỗng ước mình có siêu năng lực xoá kí ức như gelly trong nghệ thuật săn quỷ và nấu mì để xoá mẹ trí nhớ của ngọc chương về cô bạn gái tên tuyết nhưng không trong sạch kia cho rảnh nợ. không phải minh long hèn mà là do gã thương ngọc chương, gã vẫn nhớ rõ như in ánh mắt cùng biểu cảm dịu dàng hạnh phúc ngập ngụa trong bể tình trông đến là rơi da gà da vịt của ngọc chương khi thằng bé khoe với gã về cô bạn gái tám điểm nằm ngang trong chiền thiết mà đến cái bóng minh long cũng chưa được diện kiến lần nào. thử hỏi thằng nhỏ đang hạnh phúc đắm đuối với mối tình đầu đẹp tựa vần thơ đẹp còn hơn mơ mà minh long đi quất vô mặt ngọc chương tấm hình chứa cực nhiều canxi thì minh long lo ngọc chương sẽ nằm vật ra vì sốc hoặc tệ hơn là để lại bóng ma tâm lý, sau này không yêu thêm ai, không cưới nổi ai thì có dùng nhan sắc vươn tầm vũ trụ của mình ra đền minh long cũng không đền nổi.

một tá nỗi lo vờn quanh trí óc khiến minh long thở dài mấy lần. ngước mắt lên nhìn ngọc chương đang ân cần bóc trái cây cho xuân trường, ánh mắt gã vô tình va phải quả nhẫn tình nhân sáng mù mắt chó đang được ngọc chương đeo ở ngón áp út càng làm cho lương tâm minh long trằn trọc không yên, ngôn ngữ xoắn thành một cục. giờ gã đi nói với ngọc chương "dạo này mày có thiếu canxi không ? bồ mày cắm cho mày cái sừng to lắm" thì mất dạy quá, đến thằng em họ nổi tiếng ăn nói vô tri của minh long lúc thông báo tin vịt bartender ruột của gã có bồ cũng không nói chuyện kiểu vô duyên như vậy. thề luôn, nếu ngôn ngữ được ví như một căn bệnh thì minh long đang bị táo bón giai đoạn cuối.

"chương này."

"hửm ?"

"tao mới gây lộn với khương."

"lý do ?"

nghe minh long nhắc đến cái tên quen thuộc thì ngọc chương đang nựng má xuân trường cũng phải giật mình hỏi lý do. trời biết đất biết ngọc chương biết minh long mê hữu khương vật vã, tán bốn tháng ròng rã đến nay là tháng thứ năm mà người ta vẫn chưa đổ. nhớ mấy ngày đầu tán người ta xong bị từ chối ăn cơm minh long cũng nhải nhải hữu khương, uống nước cũng gào rú tao mê em bartender, đến cái lúc mơ mơ màng màng đi ngủ thì rầm rì rầm rì gọi dubbie. khoảng thời gian đó người khổ sở nhất đương nhiên là ngọc chương nên hắn ghim dữ lắm, thế mà tự dưng hôm nay ông anh kêu mới gây lộn với người ta. làm vậy là không híp hốp đâu.

|right2t| chú chương của bé trườngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ