Sắp tới lúc nhân vật chính thụ xuất hiện, cậu đã chuẩn bị tâm lý không biết bao nhiêu lần, nhưng trong lòng Trí Mân vẫn có một số cảm xúc khó tránh khỏi, khó có thể duy trì sự thoải mái dễ dàng mà cậu đã nghĩ trước đây.
"Nhà của cậu, cậu tự quyết định đi." Trí Mân liếc hắn một cái.
Thái Hanh vòng tay qua eo Trí Mân, ôm chặt lấy cậu, cười tủm tỉm nói: "Cái gì mà nhà của tôi? Là nhà của chúng ta, không phải của tôi."
Sau một hồi im lặng, Trí Mân cũng mỉm cười: "Anh em ruột còn phải phân chia rõ ràng."
Khóe miệng Thái Hanh cong lên, nhưng trong mắt không có ý cười: "Bọn họ làm sao có thể so với chúng ta. Cậu là của tôi, đương nhiên tất cả những gì tôi có đều là của cậu."
Sau đó, hắn đưa tay lên vuốt mái tóc mềm mại của Trí Mân, hơi xoăn, sờ rất thích. Thái Hanh hôn lên mái tóc cậu như đóng dấu.
Cách người lớn thể hiện tình cảm với trẻ là hôn lên má và tóc của trẻ. Bé Thái Hanh làm theo, khi hắn muốn bày tỏ tình cảm với bé Mân Mân, hắn sẽ ôm mặt và hôn lên tóc và má của cậu.
Khi còn nhỏ, bé Trí Mân rất xinh đẹp và dễ thương, chỉ có bé Thái Hanh mới có thể hôn cậu, bởi vì cậu là của hắn. Không ai có thể cướp cậu từ hắn.
Rồi lại đi vào ngõ cụt mà chẳng có kết quả gì cả.
Trí Mân ngước mắt lên liền bắt gặp ánh mắt của Thái Hanh , hắn đang nhìn cậu với ánh mắt hơi trầm xuống, trong mắt lại không có một tia cảm xúc nào.
Nhưng Trí Mân đã có thể nhìn ra sự ngoan cố trong đôi mắt của Thái Hanh. Cậu biết chỉ cần nhân vật chính thụ không xuất hiện, Thái Hanh sẽ không bao giờ để cậu đi.
Càng về đêm, ý thu ngày càng đậm, Trí Mân và Thái Hanh vừa ăn xong liền tay trong tay đi dạo trên đường trở về ký túc xá.
Đêm mát mẻ và không khí trong lành, họ đi bên nhau không nói tiếng nào.
Vào lúc này, một đôi trẻ đang đùa giỡn nhau đi ngang qua, Trí Mân nhìn họ, cậu quan sát một lúc, nhìn mãi đến khi hai người đi ngang qua.
Một lúc sau, Trí Mân gọi: "Thái Hanh."
"Hả?" Thái Hanh nghiêng đầu nhìn cậu.
Trí Mân cũng quay đầu lại: "Nếu một ngày cậu gặp được người mình thích và cậu muốn yêu, cậu sẽ làm gì?"
Thái Hanh theo bản năng rũ mi, nhìn chằm chằm đèn đường, từ chối không do dự: "Không thể."
Khuôn mặt của Trí Mân đẹp đến mức khiến người ta cảm thấy xa lạ, làn da trắng mịn, đôi mắt xinh đẹp và tràn đầy sức sống, sống mũi cao thẳng, đôi môi cũng là hình dáng và màu sắc đẹp nhất.
Dù có bao nhiêu người nói gương mặt của Phác Trí Mân trông vân đạm phong khinh, nhìn không dễ gần. Nhưng Thái Hanh không nghĩ vậy.
Hắn chỉ nghĩ rằng Phác Trí Mân của hắn quá đáng yêu, là đứa trẻ đáng yêu nhất trên thế giới. Làn da trắng nõn, mềm mại như bánh bao, đôi mắt ngập nước, giống như đựng một dòng suối trong veo, mỗi khi Trí Mân nhìn chằm chằm hắn bằng đôi mắt này, Thái Hanh liền cảm thấy tim mình sẽ tan chảy ngay lập tức. Cái mũi nhỏ nhắn xinh xắn, đôi môi cũng hồng nhuận, trông hấp dẫn hơn cả thạch.
BẠN ĐANG ĐỌC
Bảo Vệ Người Đẹp Của Tôi | Vmin-OurVmin |
RomanceEdit chưa có sự đồng ý của tác giả, chỉ vì mình luỵ otp quá , có vấn đề sẽ xoá!!