"Trùng hợp thật đấy." Mẹ Kim quay đầu nhìn rồi cười nói, "Ông nội con đến rồi, qua chào ông đi."
Dứt lời bà ấy liền đi về phía bên kia.
Trí Mân còn đang ngẩn người, liền cảm thấy một tay Thái Hanh buông xuống, nắm chặt tay cậu. Cậu vô thức nghiêng đầu, Thái Hanh đột nhiên đi về phía trước kéo theo Trí Mân còn chưa kịp phản ứng khiến cậu loạng choạng.
Lăng Mạc ở bên cạnh cũng hoảng sợ theo, cậu ta vội vươn tay muốn giữ Trí Mân liền thấy Thái Hanh vươn cánh tay thon dài ra ôm lấy cậu.
"Sao thế?" Thái Hanh cau mày, "Khó chịu ở đâu à?"
Lăng Mạc: "..."
Sao thế? Không phải do người nào đó đi đứng không đàng hoàng một hai cứ phải nắm tay mới chịu xong giờ khiến người ta suýt ngã rồi còn hỏi sao thế.
"Không sao." Trí Mân đứng lên, kéo tay Thái Hanh ra, "Không đứng vững thôi."
Thái Hanh nhìn cậu hai giây rồi ngoan ngoãn không đòi nắm tay cậu nữa, chờ Trí Mân đi về phía bên kia đi, hắn liền từ tốn đi bên cạnh cậu.
Mấy vị trưởng bối nói đùa vài câu xong thì thấy Trí Mân và Thái Hanh đi đến trước mặt.
Ông cụ Kim lập tức vỗ vai Thái Hanh, cười nói: "Ông Mễ, lần trước chưa kịp giới thiệu cháu trai tôi cho ông. Đây là cháu đích tôn của tôi, tên là Thái Hanh, Thái Hanh mau chào ông đi."
Thái Hanh gật đầu, lễ phép chào hỏi: "Chào ông."
Ông cụ Kim vừa lòng gật gật đầu rồi lại xoa vai Trí Mân, trong giọng nói có chút khoe khoang cười nói: "Đây là cháu trai nhỏ của tôi, Trí Mân . Từ nhỏ vừa ngoan vừa hiểu chuyện, lần nào cũng giành giải nhất trong các kỳ thi. Khi thằng bé nhận được học bổng thì điều đầu tiên nó làm là mua quà cho gia đình..."
Những lời này đột nhiên gợi lên chuyện cũ của Thái Hanh . Đúng là Trí Mân rất hiểu chuyện, khi cậu giành được học bổng mẹ Kim liền đề nghị đi nhà hàng ăn mừng thành tích của cậu. Có tổng cộng 5 vị phụ huynh có mặt, ai cũng nhận được quà mà Phác Trí Mân đã chọn cẩn thận trên mạng.
Chỉ có Thái Hanh là không có.
Lúc đó Thái Hanh còn cười ngây ngô, cứ nghĩ là mối quan hệ của hắn và Trí Mân rất đặc biệt nên chắc hẳn cậu đang chuẩn bị một món quà lớn cho mình. Sợ phụ huynh ghen tị nên mới lén tặng cho hắn sau, cho nên khi mẹ Kim hỏi hắn nhận được quà gì hắn còn khoe khoang là bí mật, không chịu nói cho bà ấy.
Nhưng mà mãi đến khi họ về đến nhà, hai người đánh răng rửa mặt xong xuôi, chui lên giường nằm rồi mà Trí Mân vẫn án binh bất động.
Vừa lên giường, Trí Mân liền phát hiện ánh mắt như mũi tên uất hận của Thái Hanh đang nhìn mình, cậu có thể đoán được nguyên nhân, hỏi: "Sao thế?"
"Quà của tôi đâu?" Thái Hanh hỏi.
Im lặng một lúc lâu, Trí Mân liền giải thích: "Tôi không đủ tiền, lần sau mua bù nhé."
Thái Hanh hừ một tiếng, ghen tị nói: "Bọn họ có mà tôi không có?"
Trí Mân: "..."
BẠN ĐANG ĐỌC
Bảo Vệ Người Đẹp Của Tôi | Vmin-OurVmin |
RomanceEdit chưa có sự đồng ý của tác giả, chỉ vì mình luỵ otp quá , có vấn đề sẽ xoá!!