Chương 5

4.7K 407 133
                                    

Trên đời này làm gì có phụ nữ sống được mà không có đàn ông!

.......

Ma Tử Lĩnh về đêm bị ánh mặt trời thiêu đốt đỏ rực như những thanh thép trong lò đốt của xưởng, vẩy vào chút nước sẽ bốc khói xèo xèo, làm bỏng lỗ chỗ trên cơ thể người.

Khi đang bước trên đường, các công nhân nam đi từ căn tin về nhìn thấy họ, liên tục huýt sáo, nháy mắt và cười hát với họ: "Em gái nằm trên giường lò có lạnh không, anh múc bát canh ấm cho em nhé".

Hát xong, đám đàn ông trần trùng trục cười phá lên. Có mấy người đứng dưới gốc cây ven đường tiểu tiện ngay trước mặt họ, lắc lắc thắt lưng, tòi ra cái thứ trong đũng quần, cười: "Có muốn qua đây thử cậu bé của anh không, cứng lắm đấy, bảo đảm sẽ khiến các em hét lên."

"Súc sinh." Lý Uyển Thi lạnh lùng chửi.

Rặt một lũ đầu trâu mặt ngựa, đến cả tính người cũng không còn. Gọi là súc sinh vẫn nhẹ nhàng chán.

Lan Thiện Văn bình tĩnh lấy từ trong túi ra chiếc kéo mang theo từ nhà, khua tay cho đám đàn ông thấy: "Thứ đó tôi đã thấy rất nhiều trong nhà xác, chẳng có gì lạ, mấy người có muốn qua đây thử cái này không, xem cái nào cứng hơn?"

Không thu được chiến tích gì về, đám đàn ông vội vã chạy đi, Lý Uyển Thi nhổ bãi nước bọt về phía đám đàn ông: "Chó thật..."

Dù sao cũng đã từng được học hành cẩn thận hơn mười năm, nói được nửa chừng rồi thôi, cô cay cú giậm chân, giơ ngón tay cái lên cho Lan Thiện Văn, cười nói: "Đám cầm thú này phải bị đối xử như vậy mới được, cho bọn chúng biết ta không dễ bị bắt nạt!"

Lan Thiện Văn không nói gì, bỏ cái kéo vào túi vải đeo bên người: "Đi thôi, cũng đã muộn, không đi thì không có gì ăn."

"Hừ, đi sớm cũng không có gì ăn." Lý Uyển Thi nhếch khoé miệng, bắt chước điệu tuồng Côn Sơn một cách kỳ quái: "Lá khoai nấu cơm thưa, không thêm tiền không cho thịt không cho cơm, thật biết làm ăn!"

Lan Thiện Văn cười thích thú, hai người vừa đi vừa nói chuyện đến cửa căn tin, nhìn thấy những công nhân mồ hôi nhễ nhại bưng bát chen chúc trước cửa sổ, gõ bát háo hức chờ ăn.

"Biết ngay mà." Lý Uyển Thi lẩm bẩm, kéo cô đi xếp hàng bên cửa sổ ít người đứng.

Đứng trước mặt bọn họ là bóng lưng của một người phụ nữ mảnh khảnh, móc một tấm phiếu lương thực ra từ trong túi bộ đồ công nhân, nói với  bà cô đứng bên cửa sổ: "Cho tôi hai bát mì."

"Một tệ chỉ được lấy một bát." Bà cô liếc qua số lượng phiếu ăn, hếch cái mũi tẹt lên, vẻ khinh thường tỏa ra từ hai mí mắt phồng rộp nhìn xuống cô gái.

"Hôm qua vẫn là năm hào cơ mà!"

"Hôm qua là hôm qua, hôm nay là hôm nay, mẹ mày, có muốn không, không muốn thì cút, phía sau vẫn có người!" Bà cô hiển nhiên không hề kiên nhẫn, mí mắt chồng lên nhau, cái nằm nọng nung núc dữ tợn cũng vênh lên, căng ra lớp mỡ dưới cổ.

Người phụ nữ hình như hơi do dự, cúi đầu, hai tay mò mẫm khắp người như đang tìm tiền.

Thấy vậy, Lý Uyển Thi lén kéo Lan Thiện Văn lại gần, thì thầm: "Bà thím này là họ hàng của chủ quản trong xưởng, không biết có phải ruột thịt hay không, mà cứ giống như quỷ hút máu. Ngoài kia người ta bán mì lãi một đồng, bán gạo lãi một hào, bà này lãi tận mười lần. Mẹ kiếp... thật là!"

[BHTT] Lĩnh Chi Hoa - Nê Mộ NgọcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ