24.

6.2K 618 36
                                    

wonwoo nghĩ mình đã lạc vào một giấc mơ, với anh mà nói là khoảng trời ký ức đẹp đẽ. khi đó anh mới chỉ có mười tuổi, dáng người nhỏ bé vừa nhảy chân sáo khắp nhà vừa líu lo về chuyến dã ngoại cùng ba mẹ vào cuối tuần. hình như mẹ anh cũng ở đó, anh nhìn thấy bóng dáng bà bận rộn góc bếp làm món cơm cuộn để mang theo. nhưng wonwoo không thể nhìn rõ mặt bà, mà anh cũng không để tâm mấy, chỉ chăm chú vào cái túi đeo mà ba mới mua cho mình. wonwoo cùng ba ngồi xếp quần áo cho vào túi, anh chỉ có thể nhìn thấy đôi bàn tay đầy vết chai của ba do lao động nặng nhọc. rồi khi ngẩng đầu dậy để nhìn cho rõ gương mặt kia, anh cũng không nhìn thấy gì ngoài một đám sương mù vây kín mắt.

bỗng dưng cảnh vật trở nên ngưng đọng, mọi ngóc ngách trong nhà đột nhiên tan vào hư không. nhưng ba và mẹ vẫn ngồi đó, chỉ có động tác trên tay là không tiếp tục nữa. wonwoo có chút sợ hãi, đứa nhóc mười tuổi lồm cồm đứng dậy dịch người ra xa. đến khi anh không thể lùi được nữa, từ đâu có một chiếc xe tải mất lái tông thẳng vào vị trí của ba và mẹ. cú đâm ấy đem theo một luồng sáng mạnh mẽ đến đau nhức cả mắt khiến wonwoo phải che mắt mình lại, đến khi mở ra cảnh vật xung quanh đã thay đổi đến tám năm sau.

ba mẹ không còn nữa, anh chỉ một thân một mình lủi thủi trong những mảng kí ức vụn vặt kia. rồi hàng trăm hàng ngàn người từ bốn phía bâu lại chỗ wonwoo, họ chỉ trỏ, cười nhạo, nặng nề hơn làm ném đồ vật, đánh đập lên người anh. wonwoo không nghe được những lời bọn họ nói, anh chỉ cảm thấy cả người mình đau đớn kinh khủng, trong lúc lờ mờ còn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc lẩn trong dòng người mất trí.

mingyu đứng đó, khoác tay một cô gái xinh đẹp mà trơ mắt ra nhìn anh quằn quại ở dưới đất. wonwoo cố vươn tay về phía mingyu nhưng lại bị một bàn chân ghìm xuống không thể cựa quậy. nhịp tim anh càng lúc càng nhanh, wonwoo còn cảm thấy được từng dòng máu nóng hổi đang chảy bên trong người mình. ngay khoảnh khắc mà mingyu buông tay cô gái nọ, bước đến chỗ anh, bàn chân cậu nhấc lên rồi canh ngay thái dương của wonwoo mà đạp xuống.

wonwoo tỉnh dậy, khó khăn lắm mới có thể thoát khỏi cơn ác mộng quá đỗi chân thật kia. nhưng anh cũng không chắc mình đã thật sự tỉnh dậy chưa, vì cánh tay trái không thể nhúc nhích và nửa thân dưới gần như không có cảm giác khiến anh thấy hoang mang hơn cả lúc bị nhấn chìm vào cõi mộng.

cánh cửa gỗ được ai đó mở ra, thứ đầu tiên wonwoo cảm nhận được là hương thơm của cành hoa tim tím mà anh rất đỗi thân quen. sau đó có vài tiếng bước chân ồn ào khác truyền tới, có người đụng chạm vào mấy chỗ được cố định trên người anh. wonwoo biết là đám người kia đang nói cái gì đó, nhưng anh không nghe rõ được họ đang nói gì, cuối cùng lại chìm vào một giấc ngủ khác.

lần thứ hai tỉnh dậy wonwoo mới lấy lại được thị giác của mình, nhưng cả người đều ê ẩm không thể cử động. anh nghiêng nhẹ đầu sang một bên, đập vào mắt mình chính là ánh mắt lo lắng cùng chờ mong của mingyu xuất hiện. wonwoo thấy được cái thở phào nhẹ nhõm của người kia, thấy được cậu chồm đến hôn nhẹ vào gò má hằn vết xước của mình.

"wonwoo, anh là mingyu đây, em có nhớ anh không ?"

wonwoo nhẹ gật đầu, cổ họng khô khốc làm anh không thể cất lời.

exception - meanieNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ